Ở bên kia.
Cố Tiểu Khê đang đứng trong bếp, ôm một cái bát mới tinh mà cười ngu ngơ.
Cô không thể ngờ được cái bát mà mình vừa vô tình làm vỡ lại bất ngờ xuất hiện trong kho tạp hóa cũ của không gian ngọc bội.
Sau đó, cô chứng kiến cảnh kho tạp hóa cũ và phòng trưng bày đồ mới bất ngờ kết nối với nhau dưới một luồng ánh sáng trắng, biến thành một cái cân thiên bình khổng lồ.
Chỉ thấy chiếc khay đặt bát vỡ nghiêng về một bên, trượt xuống khay bên phải.
Vừa đổi vị trí, cái bát vỡ lập tức biến thành một cái bát mới.
Ánh sáng trắng tan đi, cái bát mới đã xuất hiện trong phòng trưng bày đồ mới. Cô vừa đưa tay ra, bát đã tự động rơi vào tay cô.
Thật… quá thần kỳ!
Cô chẳng khác nào người được trời chọn!
Hồi hộp… kích động quá!
Một cái bát mới thôi mà đã thần kỳ thế này, cô suy nghĩ một chút, dứt khoát ném hết bát đũa trong nhà vào kho tạp hóa cũ.
Đợi đến khi ôm chúng ra ngoài, tất cả chén đĩa trong nhà đã thay đổi hoàn toàn, sạch bóng như mới, thậm chí còn trơn mịn hơn cả lúc vừa mua về!
Nhìn quanh một lượt, cô tiện tay đổi luôn con dao thái đã cùn trên thớt thành một cái mới.
Sau đó là cái chảo gang đã dùng hơn hai mươi năm, bình nước nóng, khăn lau cũ rách trong bếp, cả cái tủ bát chạm trổ khó lau chùi nữa.
Sau một hồi dọn dẹp, căn bếp của cô đã thay đổi hoàn toàn, sáng sủa như mới.
Nhưng… cô không dám tiếp tục đổi thêm nữa!
Cô nấu một bát mì, bưng ra phòng khách, chậm rãi ăn.
Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ chậu dồn dập, sau đó là tiếng hét hoảng hốt: “Cháy rồi! Cháy rồi! Nhà bà cụ Cố cháy rồi…”
Cố Tiểu Khê đang ăn mì, động tác đột nhiên khựng lại.
Bà cụ Cố? Không phải là nhà ông bà nội cô sao?
Theo như kiếp trước, lẽ ra đám cháy này phải xảy ra ba ngày nữa chứ?
Hơn nữa, ngọn lửa này là do chú ba châm.
Chỉ vì ông ta đòi tiền bà nội nhưng không được nên mới nổi giận mà phóng hỏa.
Lần này sao lại xảy ra sớm thế?
Hai kiếp trước cô đều đã tận mắt chứng kiến. Thực tế, căn nhà không cháy nhiều lắm, chỉ có gian phòng ông bà nội ở là bị thiêu mất một nửa.
Nghe nói, tổn thất lớn nhất là tủ quần áo mà bà nội giấu tiền bên trong bị cháy rụi. Số tiền tích góp suốt mấy chục năm bị thiêu sạch, khiến ông bà nội đau lòng suốt một thời gian dài.
Nhưng lần này, cô không định hóng chuyện nữa, tiếp tục ăn mì thôi!
Dù sao thì ông bà nội cũng thiên vị chú ba và bác cả, không thích mẹ con cô. Nếu đến đó chỉ tổ bị mắng chửi cho hả giận.
Mì vừa ăn xong, mẹ cô đã xách theo một đống túi lớn túi nhỏ trở về.
“Tiểu Khê, con mang mấy thứ này vào bếp đi. Mẹ qua bên nhà ông bà nội xem sao, lát nữa về ngay.”
Cố Tiểu Khê lập tức kéo bà lại: “Mẹ, đừng đi. Mẹ mà đến, bà nội sẽ càng chướng mắt mẹ, còn nói là từ khi mẹ gả vào đây, nhà này bắt đầu gặp xui xẻo. Nếu có thêm một người, thì hoặc là bệnh viện đã nhiễm xui rủi cho mẹ, hoặc là do mẹ mà nhà cửa mới cháy.”
Giang Tú Thanh sững sờ nhìn con gái: “Sao con lại nói vậy? Con nghe họ mắng rồi à?”
Cố Tiểu Khê gật đầu: “Vâng, lúc cháy con có đứng ngoài nghe được vài câu rồi mới về. Mấy chuyện vừa mệt vừa không được lợi gì thì chúng ta đừng làm nữa. Dù sao bà nội vẫn luôn không hài lòng khi mẹ đến bệnh viện chăm ông ngoại mà.”
Giang Tú Thanh chợt thấy lòng nặng trĩu, ỉu xìu nói: “Vậy thôi, không đi nữa!”
Bà là con một, mẹ đã mất từ mấy năm trước, trong nhà chỉ còn lại cha bà. Bà không thể không chăm sóc ông được.
Huống hồ, lần này cha bà còn gặp nạn, bị thương không nhẹ.
Bà xoay người, xách đồ vào bếp.
So với việc đối phó với hai ông bà bên nhà họ Cố, bà càng quan tâm đến chuyện gặp mặt hai nhà tối nay hơn.
Không nói đâu xa, bữa cơm này nhất định phải làm thật tươm tất, để người ta thấy được sự coi trọng của họ.
Nào ngờ, bà còn chưa kịp đặt đồ xuống, ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Chủ nhiệm Vương.
“Giang Tú Thanh, cô có ở nhà không?”
Giang Tú Thanh và Cố Tiểu Khê gần như cùng lúc bước ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Cố Tiểu Khê lập tức nhìn thấy Lục Kiến Sâm đang đứng trước cổng sân.
Anh có dáng người cao lớn, khoác trên mình bộ quân phục càng tôn lên khí thế mạnh mẽ. Người vừa đẹp trai lại anh tuấn, khiến người ta khó mà không để ý.
Bên cạnh Lục Kiến Sâm còn có một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông trông nhã nhặn, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng.