Tôi Là Thế Thân Cho Chó Á!!!

Chương 3

Trong căn phòng này có ai không biết quan hệ của họ là gì, quản gia và người hầu không theo họ vào trong, thậm chí quản gia còn tri kỉ đóng cửa lại.

“Tôi còn chưa tắm.” Giảng Trản cắn vào yết hầu của Cố Sở, thấp giọng nói: “Sao đây?”

“Câm miệng…” Cố Sở ngẩng đầu như con thiên nga trắng, đưa cần cổ thon dài tuyệt đẹp vào miệng đối phương.

Cố Sở không hề che dấu hơi thở như xuân dược, Giang Trản cười ra tiếng, đặt nụ hôn xuống như muốn chăm sóc tất cả mọi chỗ cho đối phương.

Đã lâu không gặp nên tất nhiên cả hai muốn trao đổi sâu sắc. Chỉ là tới thời điểm mấu chốt thì Giang Trản lại dừng.

Anh đứng dậy, bế Cố Sở đang quần áo rối loạn về phòng ngủ.

Trong phòng khách không có đồ, bất tiện.

Thế là Cố Sở khó chịu trừng mắt nhìn anh, nâng cái chân chưa bị thương tiếp tục quấn lấy đối phương.

Giang Trản cong mắt, hôn lên đôi mắt vừa tối tăm lại tinh xảo sắc bén của Cố Sở, dịu dàng nói: “Ngoan, sẽ bị bệnh.”

Cố Sở trừng mắt nhìn anh: “Anh dỗ trẻ con ba tuổi à?” Dù nói vậy nhưng hắn cũng không tiếp tục giở trò nữa.

Trong lòng Giang Trản thở dài, về chuyện này thì Cố Sở luôn rất điên. Ngay từ đầu Giang Trản không hiểu rất nhiều điều, rõ ràng Cố Sở chưa chuẩn bị tốt nhưng lại cố ý khiến anh tức giận, giữa đường dù bị đau thì hắn cũng không kêu lấy một tiếng.

Sau mấy lần đổ máu, Cố Sở không nói gì thì Giang Trản cũng không làm, anh thành khẩn nói với Cố Sở, xưa nay tình yêu luôn chú trọng đến chuyện anh tình tôi nguyện, hai bên đều được thoải mái mới tốt. Nếu Cố Sở cứ như vậy thì anh sợ mình sẽ xuất hiện bóng ma tâm lý, không bao giờ đứng lên được nữa.

Giang Trản nhớ rõ khi mình nói hết những lời này thì Cố Sở sửng sốt, sau đó bật cười, cười đến mức ngã trước ngã sau, rơi cả nước mắt ra.

Giang Trản cứ đứng đó nhìn hắn cười, cũng không biết mình nói câu nào mà chọc trúng điểm cười của đối phương.

Không biết lời Giang Trản nói khiến hắn vui hay vì Cố Sở không muốn khiến công cụ giúp mình sung sướиɠ gục ngã mà tóm lại, từ đó về sau lúc hai người ở cùng nhau thì Cố Sở không cố tình làm ầm nữa, tất nhiên cũng không xuất hiện cảnh đổ máu.

Ngồi thang máy về phòng ngủ ở tầng ba, Cố Sở nằm trên chiếc giường mềm mại.

Giang Trản lấy đồ dưới đầu gối ra, dưới ánh đèn mờ mịt, không khí tốt vô cùng.

Trên khăn trải giường phát ra những tiếng rung như động đất khiến nó nhăn nhúm.

Cố Sở khó chịu nói: “Lâu thế, không còn sức à?”

Chưa dứt lời thì Giang Trản đã híp đôi mắt hoa đào lại, anh cố ý dùng tay siết cổ Cố Sở rồi cười lạnh: “Kɧıêυ ҡɧí©ɧ à? Thế tôi suy nghĩ nhiều rồi.” Vốn dĩ anh muốn chờ người ta thích ứng, kết quả lại thành mình sai.

Mưa rền gió vũ tràn tới.

Đau khổ và vui sướиɠ vừa rõ ràng lại mâu thuẫn xuất hiện cùng một lúc.

Cố Sở đứt quãng nói: “Tôi không cần.”

Hắn không cần Giang Trản quá dịu dàng, hắn muốn cảm nhận được sự tồn tại của Giang Trản, dù là đau đớn cũng được.

Giang Trản: "……"

Đúng là yêu nghiệt.

Đợi đến khi hơi thở hoàn toàn ổn định, Giang Trản mới chậm rãi rút ra.

Thời tiết bên ngoài bắt đầu chuyển lạnh, nhưng nhiệt độ trong phòng lại ấm áp như mùa xuân.

Trên người đổ một lớp mồ hôi mỏng, mồ hôi đã khô nhưng cơ thể vẫn có chút cảm giác khó chịu.

Đơn giản dọn dẹp qua loa, Giang Trản bế Cố Sở vào phòng tắm tắm rửa.

Trong phòng tắm có một chiếc bồn tắm rất lớn, sau khi đặt người xuống, Cố Sở theo thói quen đưa tay lấy khăn tắm sạch đặt ở mép bồn.

Giang Trản đặt hắn lên khăn tắm, một tay đỡ lấy hắn, tay kia mở vòi nước nóng.

Đợi nước đầy, Giang Trản mới đặt Cố Sở vào trong bồn tắm.

Những động tác của anh đều chu đáo và dịu dàng, giống như đang đối xử với người yêu quý giá của mình vậy.

"Cùng nhau đi." Nhiệt độ nước vừa đủ khiến Cố Sở không nhịn được mà khẽ nheo mắt, hắn mời Giang Trản vào cùng.

Bồn tắm đủ lớn, Giang Trản cũng không ngại ngùng, nhấc đôi chân thon dài bước vào, nằm song song với Cố Sở, toàn thân hai người trừ đầu ra đều chìm trong nước. Giang Trản rất hưởng thụ cảm giác thư giãn khi ngâm mình trong nước nóng.

Mấy ngày nay ở phim trường quay liên tục, cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút.

Cố Sở vươn tay lấy hộp thuốc lá và bật lửa trên kệ phía trên bồn tắm. Hắn châm một điếu, ngậm trong miệng rồi đưa cho Giang Trản một điếu mới.

Giang Trản nhận lấy, ngậm vào miệng, mỉm cười nhìn Cố Sở nghiêng đầu sang, dùng chính điếu thuốc đang cháy trong miệng mình để châm lửa cho anh.

Loại thuốc này có mùi vị rất nhẹ, không hắc.

Hút được nửa điếu, Cố Sở lẩm bẩm: "Không phải nói mai mới về à?"

Giang Trản có rất nhiều fan, lịch trình từ đoàn phim về Hải Thị cũng không phải bí mật cấp cao, rất dễ bị fan điều tra ra, chuyện bị chặn đón ở sân bay là khó tránh khỏi.

Trong tình huống như vậy, Giang Trản thường sẽ nghỉ ngơi một đêm ở căn hộ trong thành phố rồi mới qua đây.

Huống hồ từ sân bay đến Minh Uyển cũng mất khá nhiều thời gian, nghỉ ngơi thư giãn một đêm rồi trở về là hợp lý nhất.

Với kiểu hành động này, Cố Sở không nói gì, nhưng trong lòng luôn tính toán chuyện dùng chuyên cơ riêng để đón anh về cho tiện!

Giang Trản dụi điếu thuốc sắp cháy hết vào gạt tàn: "Nhớ em rồi."

Cố Sở ngẩn ra, sau đó cười khẩy, câu nói này nghe có vẻ nhẹ nhàng quá, hắn không tin.

Giang Trản đặt lại gạt tàn, nhướng mày cười ôn hòa, ánh mắt sáng ngời rực rỡ: "Chuyện ở phim trường chắc Lương An đã nói với chị Đinh rồi nhỉ? Biết mấy ngày nay em không vui nên tôi muốn về sớm để dỗ em đây."

Bề ngoài, Lương An là trợ lý công ty cử đến cho Giang Trản, nhưng thực chất lại do Hoắc Đình quản lý. Cố Sở là cấp trên của cấp trên của Hoắc Đinh, vì sự tồn tại của anh nên đôi khi Hoắc Đình sẽ trực tiếp báo cáo công việc với Cố Sở.

Nói cách khác, Lương An chính là người mà Cố Sở thông qua Hoắc Đình cài vào bên cạnh Giang Trản, bất cứ chuyện gì xảy ra xung quanh Giang Trản đều không thể giấu được Cố Sở.

Cố Sở khựng lại một chút, chăm chú nhìn Giang Trản: "Anh không vui? Để tôi đổi trợ lý khác cho anh?"

"Không cần." Giang Trản lấy điếu thuốc trong miệng hắn, đặt vào gạt tàn: "Chỉ cần không ảnh hưởng đến em là được." Còn là Lương An hay người khác thì với anh cũng không quan trọng. Trước đây chưa từng nhắc đến chuyện này, hôm nay tiện miệng nói ra nhưng cũng không có ý định đổi người.