Chương 6-4
Edit: Nguyệt Hoa Dạ TuyếtBeta: Lạc Thần
Bọn họ sử dụng chat webcam để gặp mặt, Ny Ny sẽ sử dụng vòng liên kết nhỏ để nói chuyện với cô và Trần tỷ, truyền đến ảnh chụp, là hàng thật giá thật của bản thân, tuyệt đối không phải lấy ảnh chụp của người khác để giả mạo, vả lại, bình thường bọn họ đi khắp nơi cũng có thể trò chuyện với nhau, không có lý do nào gặp mặt lại không lời nào để nói.
Tiểu Kiệt thở dài một tiếng: “Bởi vì Ny Ny đi cùng với ông xã, cho nên...”
Trình Khả Lương mở to hai mắt: “Ông xã?”
Tiểu Kiệt gật đầu một cách đau đớn: “Phải, là ông xã.”
Trình Khả Lương kinh ngạc mất mấy giây, cô có cảm giác dường như cái mũi của mình được thông thoáng.
Tiểu Kiệt và Ny Ny được gọi là Sở Lưu Hương và Tô Dung Dung ở trong trò chơi. Kết quả, Tô Dung Dung lại có ông xã của mình... Thật sự là “Ông Châu Âu mua xấu hổ”*
* “Ông Châu Âu mua xấu hổ” (tiếng Anh: Dirty Grandpa): một bộ phim hài của Mỹ do Dan Mazer đạo diễn, được phát hành trong năm 2016.
“Tại sao có thể như vậy?!”
Tiểu Kiệt trả lời ỉu xìu: “Tôi hỏi, cô ấy nói: “Tôi đâu có nói mình độc thân”.”
Dây dưa không rõ mấy tháng, rốt cuộc cũng gặp mặt nhau. Mặc dù nữ chính nói là mình không thể về trễ, ai nấy đều đoán là cô ấy có việc hệ trọng, không ngờ nguyên nhân lại như vậy... Quá thảm rồi.
Trong trò chơi đó, Sở Lưu Hương không có Thẩm Tuệ San, không có Lý Hồng Tụ, chỉ có một mình Tô Dung Dung... Xem ra, dòng chữ “Ta đạp ánh trăng mà đến” trên cây quạt của vị đại hiệp phải sửa thành “Ta bị cắm sừng mà đến”...
Cũng không đúng, nếu nói bị cắm sừng, chỉ có ông xã mới có tư cách nói...
“Thật ra thì việc cô ấy có chồng cũng không quan hệ gì, mọi người coi nhau là đồng đội thì tốt rồi, cùng nhau thăng cấp, xưng bá võ lâm, nhưng cô ấy lại không nói ra việc đó. Mỗi lúc tôi gọi Ny Ny là honey, cô ấy đều dùng biểu tượng khuôn mặt cười tươi để đáp lại. Tôi muốn gặp mặt, cô ấy liền nói ok. Nhưng khi tôi đi làm tóc, mua quần áo mới, đặt nhà hàng, cô ấy lại trực tiếp đưa ông xã tới trước mặt tôi. Cảm giác lúc đó không tốt chút nào.”
Trình Khả Lương vỗ vỗ tay anh ta: “Cũng may là anh không mất tiền.”
Tiểu Kiệt la lên: “Cô đang an ủi hay nói móc tôi đó?”
“An ủi.” Nói xong, cô lại bổ sung: “Thật lòng an ủi.”
“Aizzz... bỏ đi, coi như một kinh nghiệm nhớ đời.” Thật ra thì cũng không tới mức khổ sở lắm, chỉ là vô cùng xấu hổ mà thôi.
“Không phải cô muốn về nhà nằm nghỉ sao? Đứng lên đi.”
Trình Khả Lương chỉ vào những điểm trên màn hình, nơi có những phần việc chưa hoàn thành.
Tiểu Kiệt gật đầu: “Tóm lại, hai con thú cưng, một lần time back, một lần đánh một đống quái vật, người khác đều đã được năm trăm trở lên, kinh nghiệm của anh ta lại xuống rất thấp.”
“Chính xác.”
Cô đẩy ghế về phía sau, chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt rồi lại ngồi xuống, dọa Tiểu Kiệt nhảy dựng cả lên.
“Đại ca, cô không sao chứ?”
“Có lẽ là ngồi lâu nên chân có hơi tê.”
Tiểu Kiệt nhìn cô với ánh mắt kỳ quái: “Cô... Cả tối hôm nay cô chưa đứng dậy lần nào à?”
Trình Khả Lương giơ ngón tay cái ra: “Chính xác lần thứ hai.”
“Ôi trời, như vậy thì không khỏe đâu.”
“Tôi biết.” Bình thường bọn họ vẫn hay nhắc nhở lẫn nhau như vậy, mỗi một giờ sẽ đứng dậy cử động, nhưng hôm nay cô bị đau đầu, nghẹt mũi và tiêu chảy, thật sự không muốn nhúc nhích chút nào.
Thật lòng cảm tạ Tiểu Kiệt, cô nên sớm về nhà thì hơn.
Hít sâu một hơi, lần này động tác của cô chậm hơn. Trình Khả Lương từ từ đứng dậy, bình tĩnh, không hoảng hốt, không hoa mắt chóng mặt, không có việc gì.
Về đến nhà, uống thuốc, cô muốn mình lao vào giường ngủ ngay lập tức, thức dậy sẽ khỏe khoắn hơn – Đã sống nhiều năm như vậy, bởi vì cô là siêu cấp ma quỷ, cho nên có năng lực tự động chữa bệnh cho mình...
Trình Khả Lương còn đang chìm đắm trong suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cả người lắc lư. Cô vội tựa lưng vào chiếc ghế dựa để chống đỡ.
Người đang ngồi trên ghế là San San. Cho là có người gọi mình, cô ta quay đầu lại: “Khả Lương, chuyện gì?”
Đầu của Trình Khả Lương càng lúc càng choáng, cô sợ mình ngã ra nên cũng không dám động đậy.
Thấy dáng vẻ của cô không khỏe, San San vội vàng đứng dậy đỡ cô, kế tiếp liền hô lên: “Tiểu Mật, qua đây giúp tôi với.”
“Làm sao vậy?”
“Mau giúp tôi đỡ Khả Lương lên ghế sofa.”
Một bước, hai bước... Trình Khả Lương đột nhiên không còn sức.
“Cô ấy xỉu rồi!” Tiếng của Tiểu Mật vang lên: “Làm sao bây giờ?”
“Có ai không? Tiểu Kiệt, mau gọi xe cứu thương!”
Trình Khả Lương ngã xuống đất, ngơ ngác nhìn sàn nhà, miệng muốn nói: Đầu tôi rất choáng nhưng tôi vẫn chưa ngất đi, vả lại, Tiểu Mật, không cần hét lên đâu...