Chương 6-2
Edit: Nguyệt Hoa Dạ TuyếtBeta: Lạc Thần
Ông nội bà nội đối với anh trừ bỏ tình cảm gia đình, còn có một chút đau lòng và áy náy, cảm thấy anh không có ba mẹ ở bên cạnh để chăm sóc nên rất thương yêu. Vì vậy, trừ bỏ tình cảm, họ càng muốn bồi thường cho anh thật nhiều tiền. Chỉ cần anh muốn gì, ông bà nội đều nói được, cho dù cái giá phải trả có đắt đến mức nào đi chăng nữa.
Anh luôn cảm thấy mình là người rất tự lập. Mãi đến khi gặp Trình Khả Lương, một cô gái có dáng người nhỏ nhắn nhưng ý chí thì bền vững tựa sắt thép, so sánh một cách cực đoan như vậy, anh mới giật mình nhìn lại. Những ngày tháng làm du học sinh của anh, tuy rằng được sống một mình nhưng chẳng phải là tự lập gì cả, đúng hơn phải nói là được chăm sóc rất tốt.
Ở Đức, anh không ở ký túc xá mà ở tại khách sạn. Ra ngoài có bảo vệ, sinh hoạt ngày thường đều rất hoàn hảo, muốn cái gì chỉ cần gọi điện thoại, nhân viên phục vụ sẽ đi làm ngay, trái ngược với những học sinh khác vốn ăn mặc tiết kiệm. Ngày tháng của anh vô cùng thoải mái, nhưng anh lại không hiểu được cái gọi là lãng phí. Bởi vì từ trước tới nay, cuộc sống đời thường của anh, sinh hoạt của anh đều đã theo cách như vậy rồi.
Tiền bạc dùng để thỏa mãn sự thoải mái của bản thân chứ không đơn thuần là những con số tiết kiệm.
Trong suy nghĩ của anh, nếu đã có đủ khả năng để chi trả tiền thuê phòng khách sạn, cần gì phải cùng người ta tranh đoạt phòng ở ký túc xá?
Nhưng mà bây giờ, suy nghĩ của anh đã có sự thay đổi.
Vừa sinh ra đã ngậm thìa kim cương, điều đó dĩ nhiên là may mắn, nhưng nếu có thể dùng công việc để nuôi sống chính bản thân mình, tìm được mục tiêu và niềm vui thực sự, con người mới có thể sống ổn định.
Người có ý chí như sắt thép khiến anh sinh ra một cảm giác kỳ lạ mà không sao lý giải được, những thứ vốn đã ăn sâu bén rễ trong lòng anh dần biến thành một sự biết ơn.
Ông nội và bà nội yêu mến anh bằng cách giúp đỡ về kinh tế, tiền tài để cho anh được sống thoải mái, anh không biết có nên gọi đó là một sự biết ơn.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích của anh lúc nào cũng tốt, đọc sách giống như ăn cơm vậy. Anh thích chơi bóng, lái thuyền buồm cũng rất có tay nghề. Ông nội bà nội vì anh mà kiêu ngạo.
Gia thế, thông minh, thể lực tốt, vẻ ngoài xuất sắc, lại thêm vào việc ông nội chỉ định anh là người nối nghiệp, quan hệ xã giao rất phát triển, anh thật sự đã cho rằng mình là người tài ba...
Nhưng mà hiện tại, hiện tại...
Anh biết một nữ sinh tài ba hơn cả mình.
Vốn dĩ chỉ nghĩ rằng nữ sinh này rất dễ nói chuyện; nhìn dáng vẻ cô hết cách đối với con mèo, biết cô mềm lòng nên lấy lùi làm tiến, khiến cô đồng ý để anh ở lại căn phòng nhỏ của mình. Một tháng này, tuy rằng anh chưa từng chạm vào tay Trình Khả Lương, nhưng anh thừa nhận một điều, anh đã bị cô mê hoặc mất rồi.
Mê!
Chỉ là nói chuyện với nhau, chỉ là từ từ hiểu biết cô, vậy mà anh lại thấy cô vô cùng tỏa sáng.
Hạ Thiên Tễ rất nhanh liền nhớ lại ước mơ của hai người bọn họ. Trình Khả Lương từng nói, trừ việc xây dựng một ngôi nhà tràn đầy tiếng cười, cô còn có một ước mơ muốn hoàn thành, đó chính là qua nước Anh học lấy bằng thạc sĩ.
Anh hỏi vì sao lại là nước Anh, cô nói cho anh biết, bên Anh chỉ cần một năm, chương trình học sẽ rút ngắn, gói gọn trong tầm khoảng ấy, vô cùng căng thẳng, nhưng lại rất thích hợp cho những du học sinh có cuộc sống không dư dả. Nếu không thì trong những dịp nghỉ đông và nghỉ hè, ở lại nước người chưa chắc đã có việc làm, vả lại tiền ăn tiền ở vẫn như cũ, vé máy bay về Đài Loan lại quá đắt. Huống hồ, cô phải trả lại nhà nếu như ra nước ngoài, nếu trở về vào kỳ nghỉ đông và kỳ nghỉ hè, cô đi đâu để ở?
Điểm IELTS của cô rất cao, lại thêm vào thành tích xuất sắc ở trường, việc xin học bổng không thành vấn đề. Vấn đề lớn nhất chính là tiền bạc, không tính đến thời gian đi học và viết luận văn, cô cần phải chuẩn bị một khoản tiền rất lớn.
“Tuy số tiền rất lớn nhưng cũng không phải là không thể kiếm được. Thật ra thì tôi đã gửi đi vài bản sơ yếu lý lịch, đợi sau khi tốt nghiệp thì sẽ tìm tới một công ty game khác để làm công việc của người phát triển chương trình, tiền lương nhiều hơn so với Khai Sáng, cùng lắm thì ba năm là tôi có thể hoàn thành ước mơ của mình.”
Lúc nói những lời này, Trình Khả Lương đang cắt móng tay cho Bảo Thạch, Hạ Thiên Tễ không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng anh không có một chút nghi ngờ nào đối với những gì cô nói.
Những lời này, tuyệt đối không phải là do thuận miệng nói ra.
Khi đó, cô lại nói tiếp: “Nếu như trước khi tôi ra nước ngoài mà anh vẫn còn chưa nhớ ra thân phận và người nhà của mình thì phải làm sao?”
Cô vẫn nghĩ tới anh, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy thật cao hứng.
“Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ dẫn anh đến cục cảnh sát để báo án.”
Thật ra thì không cần. Lúc ấy, anh đã tự nói với chính mình, sau khi hoàn tất luận văn, anh sẽ tự mình về nhà.
“Tôi đi du học rồi, anh giúp tôi nuôi Bảo Thạch một năm được không?” Tuy là nó biết Mỹ Kỳ và An An, nhưng tôi cảm thấy dường như nó thích anh hơn.”
Thích? Bảo Thạch vốn dĩ không để anh vào mắt mà.
Con mèo đó sống như một Sơn Đại Vương ở trong tổ ấm của mình, muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, muốn chơi đùa thì chơi đùa, muốn thức thì thức, muốn ngủ thì ngủ, không cần phải tự mình đi tìm thức ăn, Khả Lương cũng chưa từng hung dữ với nó.
Ngày đầu tiên đến đây, anh đã sớm phát hiện con mèo này không thèm để ý đến mình.
Nhưng bởi vì anh là người, sao lại đi so đo với một con mèo chứ? Vì vậy, mỗi khi Trình Khả Lương phải đi làm, đi học, trong phòng chỉ còn một mình anh và nó, hai bên chẳng ai động đến ai.
Thỉnh thoảng, Bảo Thạch sẽ đi “tuần tra” khắp nhà, sau đó cố tình nhảy lên cái bàn trước mặt anh, vẻ mặt vô cùng đắc ý, sau đó lại nhảy xuống cái đệm để ngủ. Đợi Trình Khả Lương về rồi, cô sẽ gọi hai tiếng Bảo Bảo, nó liền quấn tới quấn lui quanh chân cô, dáng vẻ vô cùng đáng yêu, so với con mèo lúc ban sáng thì giống như là hai con khác nhau hoàn toàn.