Bạch Mã Hoàng Tử Biến Thành Ếch

Chương 18

Chương 5-2
Edit & Beta: Lạc Thần

“Nêu ví dụ?”

“Mày xem, người làm ra những chiếc xe Ferrari này, bọn họ có thể làm ra chiếc xe chạy nhanh nhất trên thế giới, tùy tiện một chiếc đã mắc hơn so với một căn nhà, nhưng mày có cảm thấy người làm ra những chiếc xe thể thao như mơ này sẽ làm ra xe con cua mà trẻ con yêu nhất sao?”

Mỹ Kỳ không nghĩ tới cô sẽ lấy ví dụ như vậy, cảm thấy có phần ngoài ý muốn, lại có chút buồn cười: “Lại cho ví dụ đi.”

Cô học chung với Khả Lương bốn năm, Khả Lương người này ở chung rất tốt, tính tình cũng không có gì, nhưng cũng không phải dễ dàng biết kết bạn như vậy, bởi vì thời gian không có nhiều, cho nên cô chỉ có thể làm những chuyện cần thiết.

Đi ngủ đọc sách là cần thiết, kết bạn vui đùa không phải cần thiết; làm việc kiếm tiền là cần thiết, liên hoan đón chào bạn mới đến không phải cần thiết.

Cho nên cô không có bạn, cô chỉ có năng lực giao tiếp xã hội khi phải giao tiếp để kiếm sống.

Nhưng hai người là bạn bè cùng làm báo cáo nhiều năm, cùng nhau ăn vô số cơm, khi thi cử cũng sẽ cùng nhau đọc sách để nắm vững trọng điểm.

Xét thấy ở chung với nhau trong khoảng thời gian dài, cộng thêm Khả Lương cũng không dò hỏi vấn đề yêu thích ai, cho nên muốn nói cô là người hiểu Khả Lương nhất cũng không đủ.

Nhưng mà, người đối với người khác không quan tâm, hiện tại tựa hồ có chút ra sức nói chuyện giúp một người con trai.

Không tầm thường.

Ít nhất nhận thức Khả Lương bốn năm nay, cô cũng chưa làm qua những chuyện tương tự.

“Vẽ hình cây trúc so với vẽ tranh chân dung, Tạp Nhĩ Kiệt vẽ một bức tranh chân dung ra giá hai mươi vạn Đô-la, nhưng anh ta có thể vẽ ra cây trúc căn bản trong thủy mặc* hay không?”

( * Tranh thủy mặc hay tranh thủy mạc, là một loại hình hội họa khởi nguồn từ Trung Quốc. Thủy (水) là nước. Mặc (墨) là mực. Tranhthủy mặc được vẽ bằng mực nước, hay còn gọi là mực tàu trên giấy hoặc lụa.)

“Cho ví dụ về một người nữa tao sẽ tin mày.”

Trình Khả Lương không chú ý khóe miệng Mỹ Kỳ cười xấu xa, nghe vậy, vắt hết óc tiếp tục nói: “Một dạng hai cái chân, một dạng biết đẻ trứng, đà điểu đầu đàn giỏi chăm sóc gà, hay là giỏi chăm sóc đà điểu?”

“Kết luận?”

“Kết luận là, người có thể hoàn thành công việc có vẻ khó khăn chưa chắc đã có thể đảm nhiệm công việc có tính chất đơn giản, ví dụ như Ferrari và xe con cua, ảnh chân dung duy trì khoảnh khắc đẹp của con người và cây trúc nhập môn cơ sở, đà điểu và thịt gà, giống nhau có thể chứng minh, mật mã tài khoản ngân hàng và tên của chính mình cũng có thể là như vậy.”

Mỹ Kỳ cười giễu cợt: “Trình Khả Lương, mày cố gắng biện hộ giúp anh ta như vậy, còn nói cùng với anh chàng mất trí nhớ đó không có gì?”

“Mày thô tục quá đi, chúng ta đến cả tay còn chưa nắm qua.”

“Mày mới thô tục, ai nói nhất định phải có tiếp xúc tay chân mới kêu là có cái gì? Thích mà nói, thì không dắt tay cũng có cái gì, không thích mà nói, cho dù có dắt tay cũng không có gì.” Mỹ Kỳ bóp bóp vai cô: “Nói thật đi, có phải trong nháy mắt tim đập rộn lên hay không?”

Cô nghĩ nghĩ, tim đập rộn lên à... Hình như không có.

Bất quá, lúc cô lấy lại tinh thần, phát hiện chính mình đang cười.

Lần trước lúc cô làm thay ca giúp anh Hào, anh tới đón cô, hầu như mỗi ngày anh đều sẽ cưỡi xe đạp tới đón cô tan tầm, có một lần, khi bọn cô đang đợi đèn xanh đèn đỏ, cô nhìn chung quanh, ngoài ý muốn nhìn thấy bóng dáng của hai người họ trong tủ kính, Trình Khả Lương người mà luôn luôn bị phê bình là khuôn mặt không có biểu cảm gì, rốt cuộc khóe miệng hơi cong lên, giống như đang mỉm cười.

Bởi vì Trình Khả Lương cực kỳ kiên trì chính mình và anh chàng mất trí nhớ không có gì, nhưng Mỹ Kỳ căn cứ hiểu biết của mình đối với cô, cảm thấy là phải có gì đó, dưới loại tình huống này, cô quyết định dùng hai mắt của mình xác nhận. TruyenHDđ!l$quy%d*

Bởi vì Khả Lương người này trưởng thành sớm vô cùng cực đoan, cô đối với đạo lí đối nhân xử thế rất hiểu biết, chỉ cần một ánh mắt một lời nói, cô có thể trong nháy mắt hiểu rõ ý tứ của đối phương, nhưng mà đối với quan hệ với người khác thì gần như là trang giấy trắng, chẳng hạn như, cô biết chính mình từ chối hoạt động của lớp làm cho lớp phê bình kín đáo, nhưng lại không hiểu phê bình kín đáo này thì có cái gì tốt.

“Tao không tham gia hoạt động bán cà phê, cũng không tham gia hoa khôi giảng đường, tham gia hay không đối với hoạt động này hoàn toàn không có ảnh hưởng, thật sự không hiểu tao không đi thì có cái gì mà tức giận.”

Cô đành phải giáo dục Khả Lương, đó là một loại cảm giác: “Tôi là người đứng ra tổ chức, tất cả mọi người tới tham gia, tôi có thể diện, đi đường có phong độ.”

Nhưng bộ dáng của Khả Lương là vẻ mặt không cho là đúng: “Tao cũng không phải con gái rượu, làm chi phải hy sinh thời gian chính mình chỉ vì để cho người khác có thể diện và đi đường có phong độ?”

Mỹ Kỳ quẫn rồi.

Ví dụ này có phần quái lạ, nhưng giống như cũng có chút đạo lý.

“Cái này giống với tính cách của Ngô Chí Hành, anh ta thích chúng ta làm việc giúp anh ta, đi hưởng thụ cái cảm giác chủ quản này, ta là lão đại, ta sĩ diện, ta nói cái gì các ngươi đều phải chiếu theo mà làm, nhưng chủ quản và cấp dưới vốn là có tồn tại một loại quan hệ quyền lực, mặc dù chúng ta khó chịu, nhưng không thể không đồng ý, phân phó xuống dưới làm là được rồi.

“Ngô Chí Hành này là Thượng Vị Giả, cho nên tao có thể lý giải ý tưởng trong lòng anh ta, đúng là học sinh trong lớp ta đều cùng một dạng, trong trường học, học sinh và học sinh trong lúc đó cũng không có bất kỳ quan hệ phụ thuộc nào, nói trắng ra là cùng ngồi cùng ăn, nhưng anh ta lại có thể cũng làm như vậy, thật không biết nên nói là anh ta không bình thường hay là nghĩ quá nhiều.”

“Đàn ông đều thích sĩ diện có được hay không.”

“Tao tham gia, anh ta đạt được sĩ diện?”

Mỹ Kỳ gật đầu, đúng là như thế. @(Lạc_Thần)@

“Nhưng mà tao được cái gì? Mày biết trọng điểm của tao mà, vì sao tao phải bỏ ra năm trăm đồng đi liên hoan để cho người khác có sĩ diện? Sĩ diện là chính mình cho chính mình, không phải người khác cho.”

“Chậm đã.” Mỹ Kỳ nghe ra manh mối: “Mày sẽ không phải là vì chuyện anh ta nói mày keo kiệt mà ghi hận trong lòng chứ?”

Trình Khả Lương không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Đúng vậy.”