Tần Nguyệt hơi mím môi, đáp: “Không biết khi nào trở về, tướng quân không nói với ta.”
Lâm thị nhíu mày, trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi làm thê tử rốt cuộc là làm gì vậy? Ngay cả phu quân đi đâu, khi nào về cũng không biết? Ngươi chỉ biết bỏ công sức vào mấy chuyện vớ vẩn, không biết lo chuyện chính đáng? Hiện tại còn có ta quản lý gia đình này, nếu sau này giao cho ngươi, chẳng phải sẽ loạn thành một đoàn sao?”
“Tướng quân không nói, hẳn là có tính toán riêng của chàng ấy.” Tần Nguyệt khó khăn giải thích một câu nhưng vừa nói xong, nàng đã không còn tâm tư nói tiếp.
Dù nàng có giải thích thế nào, Lâm thị cũng không hài lòng, nói thêm nữa cũng vô ích.
“Phu thê một thể, đạo lý này ngươi có biết không? Hắn có tính toán của hắn nhưng ngươi là thê tử, ngươi phải quan tâm hắn, chủ động hỏi han một chút, hắn chẳng lẽ còn giấu giếm ngươi?” Lâm thị cau mày, lạnh giọng: “Ngươi làm phu nhân tướng quân thật quá thất trách rồi.”
Trong lòng Tần Nguyệt nghẹn đến muốn chết, nàng cúi đầu, chỉ im lặng lắng nghe.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Người đến không chờ thông báo, trực tiếp vén rèm tiến vào, giọng nói trong trẻo còn chưa vang lên đã nở nụ cười:
“Thẩm thẩm, lát nữa chúng ta ra ngoài chơi ném tuyết được không?”
Tần Nguyệt ngước mắt nhìn lên, liền thấy người kia thản nhiên ngồi xuống bên cạnh Lâm thị.
Là Dung Oanh, chất nữ của Dung Chiêu, cũng là cháu gái ruột của Lâm thị.
Có lẽ vì có quan hệ huyết thống, đối với cháu gái, Lâm thị rốt cuộc vẫn khác biệt. Giờ phút này, vẻ mặt bà ta cũng trở nên nhu hòa hơn, kéo tay Dung Oanh vuốt ve một lát, giọng nói đầy thương xót:
“Tay sao lại lạnh như băng thế này? Tuyết rơi lớn như vậy, đừng có ham chơi ngoài trời.”
Dung Oanh cười nói: “Chỉ là vừa vào cửa ta mới vo được một nắm tuyết thôi, đâu có chơi gì đâu ạ! Ta muốn thẩm thẩm cùng chơi với ta.”
Dừng một chút, nàng ấy ngây thơ tựa đầu vào lòng Lâm thị, làm nũng:
“Hiếm lắm mới có trận tuyết lớn, ta đã thuyết phục nhị thúc giữ nguyên một khoảng đất trống ngoài tiền viện, hôm nay vừa hay có thể ném tuyết!”
Lâm thị liếc nhìn Tần Nguyệt, muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ tay Dung Oanh, nói:
“Ta còn có mấy lời muốn nói với thẩm thẩm ngươi, ngươi ra ngoài trước đi.”
Dung Oanh không vui, bĩu môi nói:
“Tổ mẫu, thúc thúc không ở nhà, trong phủ có chuyện gì quan trọng đến mức nhất định phải bàn bạc ngay bây giờ?”
“Ngươi còn nhỏ, không hiểu đâu, ra ngoài trước đi.” Lâm thị đẩy nàng đứng lên, dặn dò: “Đừng chỉ mải chơi, nên học hành thì vẫn phải học, không được chậm trễ.”
Dung Oanh hết cách, nàng liếc nhìn Tần Nguyệt một cái rồi đành rời đi trước.
Chờ Dung Oanh đi khỏi, ánh mắt Lâm thị lại lạnh lùng nhìn về phía Tần Nguyệt, giọng điệu cũng trở nên nhạt nhẽo:
“Có những lời ta nói nhiều ngươi cũng không thích nghe nhưng ngươi phải nhớ, hiện tại ngươi là phu nhân tướng quân nhưng nhìn đi, ngươi có bộ dáng của một phu nhân tướng quân sao?”
Dừng một chút, bà ta cũng không cho Tần Nguyệt cơ hội lên tiếng, trực tiếp nói tiếp:
“Ngươi và Chiêu nhi thành thân đã nhiều năm, ta cũng nhìn ngươi nhiều năm nay. Ngươi có những tâm tư gì, ta nhìn là hiểu rõ. Sang năm đầu xuân, ta sẽ cùng Chiêu nhi thương lượng, chuẩn bị nạp vài phòng thϊếp thất, để Dung gia sớm ngày khai chi tán diệp.”
Tần Nguyệt ngây người, nàng hoàn toàn không ngờ Lâm thị lại có tính toán như vậy.
“Ngươi không được ghen tuông, cũng cần phải khuyên Chiêu nhi đồng ý nạp thϊếp.” Lâm thị nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Ngươi phải hiểu rõ thân phận của mình, còn có xuất thân của ngươi.”
Tần Nguyệt không muốn đồng ý. Không có người phụ nữ nào nguyện ý chia sẻ trượng phu của mình với kẻ khác.
Có lẽ Lâm thị đã đoán được suy nghĩ của nàng, bà ta tiếp tục: “Ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ. Nếu nhất định không chịu, dựa theo thất xuất quy củ, ngươi cũng không cần tiếp tục ở lại Dung gia.”
Tần Nguyệt theo bản năng nắm chặt tay, móng tay dài ghim sâu vào da thịt nhưng nàng không cảm thấy đau.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Lâm thị, trong giờ khắc đó, nàng muốn hỏi "Vì sao?" nhưng rồi lại không thốt ra được.
Phải chăng đúng như lời bà ta nói, nàng xuất thân thấp kém, không xứng với Dung Chiêu? Phải chăng vì nàng đã nhiều năm mà vẫn chưa sinh được con? Rõ ràng nàng có rất nhiều điều chưa tròn vẹn.
Nàng yêu Dung Chiêu nên đáng lẽ phải mong hắn có cuộc sống tốt hơn. Đáng lẽ nàng phải biết hy sinh, biết bao dung. Nếu nàng không thể cho hắn thứ hắn cần thì phải để người khác đến thay nàng làm điều đó sao?
Lâm thị phiền chán nhìn nàng, cuối cùng chỉ nói: “Ngươi ra ngoài đi. Nếu Oanh nhi muốn chơi cùng ngươi thì ngươi hãy bồi nó, nhưng những lời hôm nay không được để nó biết.”
Tần Nguyệt đứng dậy, cố gắng nở một nụ cười nhưng nàng không biết mình có thể nói gì nữa, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài.
Tuyết ngoài trời rơi trắng xóa. Trong phòng có chậu than ấm áp nên khi vừa bước ra cửa, cơn lạnh lập tức ập đến.