Dung Chiêu đối với nàng có đại ân đại đức. Nàng đã quyết định dùng cả đời này để báo đáp hắn, bất luận có bao nhiêu ủy khuất, nàng cũng sẽ nhịn xuống.
Nàng sẽ đối xử tốt với hắn, cũng sẽ đối xử tốt với tất cả người trong Dung phủ. Cho nên, có những lời nàng vĩnh viễn sẽ không nói. Nàng không thể nói, cũng không dám nói.
Mang theo bụng đầy tâm sự, ăn uống cũng chẳng nếm ra mùi vị gì, cứ vậy mà ăn xong, Tần Nguyệt đang định bảo người mang chút sách đến xem, liền thấy một tiểu nha hoàn từ bên ngoài bước vào.
“Phu nhân, lão phu nhân gọi ngài qua đó!” Tiểu nha hoàn cười hì hì hành lễ, lanh lợi lên tiếng.
Tần Nguyệt trầm mặc một lúc, miễn cưỡng mỉm cười, đáp: “Ta biết rồi, lát nữa sẽ qua.”
Tiểu nha hoàn nghe xong liền không ở lâu, lui xuống.
Một bên, Tì Ba tiến lên cười nói: “Phu nhân, vậy đổi một bộ y phục khác rồi hẵng qua bên lão phu nhân nhé?”
Tần Nguyệt gật đầu, nói: “Đổi bộ xanh sẫm, nhìn trang trọng một chút.”
Trong Dung phủ, hiện giờ quyền quản gia ở trong tay bá mẫu của Dung Chiêu, Lâm thị.
Thân thế của Dung Chiêu kỳ thật có chút thăng trầm. Cha mẹ hắn mất sớm, để lại hắn và đệ đệ Dung Vân, cả hai đều do đại bá nuôi nấng trưởng thành.
Năm Dung Chiêu mười bảy tuổi, Dung gia đột nhiên gặp biến cố. Đại bá và đường huynh của hắn bị liên lụy vào chuyện trong cung giữa các hoàng tử, bị tống vào ngục rồi sau đó bị phán lưu đày.
Dung Chiêu may mắn thoát nạn vì vốn không cùng chi hệ với bá phụ. Để cứu bá phụ và đường huynh, hắn quyết định tòng quân đánh Bắc Địch, lập công huân nhưng số mệnh không chờ ai, khi hắn mang chiến công trở về, bá phụ và đường huynh đã mất mạng. Hắn chỉ kịp chuộc lại tiểu chất nữ và bá mẫu Lâm thị.
Trong lòng Dung Chiêu, bá mẫu Lâm thị chẳng khác nào mẫu thân, vì vậy hắn giao toàn bộ Dung phủ cho bà quản lý. Lúc mới thành thân, Dung Chiêu đã nói với Tần Nguyệt về công ơn nuôi dưỡng của Lâm thị, Tần Nguyệt cũng hiểu rõ ân tình ấy nên luôn cố gắng kính trọng bà. Chỉ là, Lâm thị lại không hề thích nàng.
Sự chán ghét của Lâm thị đối với nàng luôn hiện rõ trên mặt, thậm chí lời nói cũng rất thẳng thắn.
Lần đầu gặp Tần Nguyệt, Lâm thị đã nói rõ lý do: Dung Chiêu hiện tại là đại tướng quân, đáng lẽ phải cưới một tiểu thư xuất thân từ thế gia đại tộc để liên hôn, giúp hắn củng cố địa vị. Trong khi đó, xuất thân của Tần Nguyệt lại thấp kém, hôn sự này thì quá vội vàng, gần như không thể giúp ích được gì cho Dung Chiêu. Nàng chỉ có một khuôn mặt đẹp nhưng trên đời này có bao nhiêu mỹ nhân? Một gương mặt đẹp thì có thể làm được gì?