Tiếng bồ câu bay lượn vang lên đều đặn giữa không trung, Nhã Khanh mở mắt, trong thoáng chốc có chút mơ hồ không biết hôm nay là ngày nào. Chỉ vô thức nghĩ rằng bầu trời tối như thế này, có vẻ như sắp mưa rồi.
Bỗng nhiên, một bàn chân nhỏ đá vào người làm Nhã Khanh giật mình, nhưng cô còn chưa kịp phản ứng gì thì bên cạnh đã vang lên một giọng nói đầy bực bội:
"Cái con bé này, ngủ mà cứ như đang đánh nhau với người ta vậy."
Thì ra là đứa bé ngủ ở giữa xoay người, một chân đạp lên người cô, một tay vung vào bụng mẹ.
Nghe thấy giọng nói này, chút buồn ngủ cuối cùng trong đầu Nhã Khanh hoàn toàn tan biến. Cô lập tức quay đầu nhìn sang, liền thấy một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đang khó nhọc nằm nghiêng, một tay gạt bàn tay nhỏ bé ra khỏi bụng mình. Động tác của bà không hề dịu dàng.
Thế nhưng, cô nhóc đang ngủ giữa hai người vẫn không hề thức giấc, tiếp tục ngủ say, thậm chí còn ngáy khe khẽ.
Nhã Khanh không nhịn được bật cười.
Cô em gái này từ nhỏ đã vậy, ngủ cực kỳ không yên. Lúc mới ngủ thì nằm ngay ngắn ở đầu giường, nhưng đến sáng hoặc là bò xuống cuối giường, hoặc là nằm vắt ngang ở giữa.
Cô từng cùng mẹ kẹp chặt cô nhóc vào giữa, chừa đúng một khoảng trống nhỏ, chịu đựng "đòn tay đòn chân" của con bé, chỉ để xem nó có thể xoay người kiểu gì. Thế nhưng đến sáng, vừa mở mắt ra đã thấy hai bàn chân nhỏ chổng thẳng vào mặt mình.
Đến nay, cô vẫn không hiểu nổi làm sao nó có thể lật người được như thế.
Nhã Khanh thầm nghĩ, thật tốt quá. Tuy rằng đã quay về thời kỳ nghèo khó, nhưng tất cả người thân vẫn khỏe mạnh bên cạnh. Tất nhiên, nếu mẹ sớm ly hôn với Lương Chính Dũng thì sẽ càng tốt hơn.
Dường như bị tiếng cười của con gái đánh thức, trong lòng Lạc Ngọc Phân cũng vơi đi đôi chút muộn phiền, bèn lầm bầm:
"Đứa nhỏ thì chắc mơ thấy mình được làm tướng quân, Còn đứa lớn thì mơ thấy vàng bạc à?"
Vì trời quá tối, bà không nhìn thấy con gái lớn đã tỉnh, chỉ tưởng con bé đang mơ ngủ.
Nhã Khanh thấy lòng chua xót.
Cô đã quên mất rằng, khi còn trẻ, mẹ mình cũng từng là một người phụ nữ vui vẻ, cởi mở và hài hước. Thế nhưng, hai mươi năm sau, mẹ lại bị những vất vả trong cuộc sống đè nặng đến mức không còn sức sống, trở thành một người phụ nữ trung niên cộc cằn và cay nghiệt.
Nhưng dù bề ngoài bà có tỏ ra chanh chua thế nào, thì tận sâu trong lòng vẫn là một người mẹ tràn đầy tình yêu thương.
Mẹ cô vẫn dùng tấm lưng gầy yếu của mình để gánh vác tất cả, âm thầm che chở cho ba chị em cô. Đến khi em trai tốt nghiệp đại học, vừa mới tìm được một công việc ổn định, bà dường như đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sức khỏe nhanh chóng suy kiệt.
Chỉ trong vòng một tháng, bà đã rời xa thế gian, chưa từng có một ngày nào thực sự được sống thoải mái.
Trước lúc lâm chung, trong khoảnh khắc hồi quang phản chiếu, tính cách hiền lành, rộng lượng của mẹ khi còn trẻ cũng quay trở lại.
"Mẹ không có bản lĩnh, không thể cho các con một cuộc sống đầy đủ như bạn bè đồng trang lứa. Nhưng các con có ngày hôm nay, mẹ cảm thấy rất tự hào..."
"Bây giờ các con đã trưởng thành, hãy sống thật tốt. Mẹ có thể ra đi mà không cần phải trở thành gánh nặng của các con, mẹ cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện…"
Lần này, Nhã Khanh nhất định sẽ chia sẻ gánh nặng cùng mẹ, đồng hành cùng bà, cùng nhau nuôi dưỡng em trai và em gái trưởng thành khỏe mạnh, hạnh phúc!