"Trong vùng nước vô tận mang tên Nun, tám vị thần nguyên thủy đã ra đời. Họ là Nun và Naunet, Heh và Hauhet, Kek và Kauket, cùng Amun và Amaunet.
Tám vị thần đã tạo ra một hòn đảo giữa vùng nước ấy và để lại một quả trứng, từ đó sinh ra thần Mặt Trời Ra.
Thần Mặt Trời Ra xua tan bóng tối, mang đến sự sống và hy vọng cho thế gian.
Ra - Atem, một hóa thân khác của Amun, dùng dịch thể của mình tạo ra con trai và con gái của ngài, thần sinh mệnh Shu và nữ thần trật tự Maat. Shu phát triển trong cơ thể Atem, nở ra thành một quả cầu khổng lồ.
Amun hóa thân thành thần thợ thủ công Ptah, tỉ mỉ điêu khắc hình dáng của Atem và đặt tên nó là Thế Giới.
Shu và Maat lại sinh ra nữ thần bầu trời Nut và thần đại địa Geb. Shu nâng Nut lên, tách khỏi Geb, từ đó bầu trời và mặt đất được hình thành.
Atem phái con mắt của mình đi quan sát họ. Con mắt này gọi là “Con mắt của Ra”, nó vừa là mặt trời, vừa là ngôi sao, vừa là mặt trăng, cũng là thê tử của Ptah.
Con mắt của Ra ngày ngày tận tụy thực hiện nhiệm vụ, nhưng khi trở về bên Atem, nó lại phát hiện mình đã bị một mặt trời mới mang tên “Hiển Hách Giả” thay thế.
Con mắt của Ra phẫn nộ mà rơi lệ. Nước mắt của nó rơi xuống trần gian, biến thành nhân loại.
Cuối cùng, thần Mặt Trời Ra - Atem giáng thế, trở thành vị Pharaoh đầu tiên thống trị Ai Cập.”
Trong bảo tàng, nữ hướng dẫn viên đang tận tụy giới thiệu về nguồn gốc văn hóa độc đáo của Ai Cập với du khách đến từ khắp nơi trên thế giới.
Thông thường, cô hiếm khi nói kỹ đến thế, nhưng hôm nay…
Cô lén lút liếc nhìn về phía bên cạnh.
Người đàn ông theo sau cô có thân hình cao lớn, cơ bắp rắn chắc, nhìn là biết không dễ chọc. Nhưng điều khiến cô chú ý hơn cả, chính là người được hắn ta đi sát bên cạnh bảo vệ.
Đó là một người đàn ông vóc dáng gầy gò, dù đang ở giữa mùa hè oi bức của Ai Cập, vẫn kín đáo khoác lên mình một bộ vest đen, trông vô cùng nghiêm nghị và kỷ luật. Trên sống mũi cao thẳng là một cặp kính râm, khiến người ta không nhìn rõ được ánh mắt của hắn. Những phần da lộ ra bên ngoài trắng trẻo mịn màng. Khi nghiêng đầu nghe người đàn ông cao lớn bên cạnh nói chuyện, đường nét quai hàm sắc bén của hắn lộ rõ, lạnh lùng mà mạnh mẽ.
Những người đi ngang qua đều không tự giác mà tránh sang một bước, đồng thời lén lút liếc mắt đánh giá họ.
Không cần thấy rõ toàn bộ gương mặt, chỉ riêng góc nghiêng gọn gàng cùng đường nét sắc sảo kia cũng đủ khiến người ta tưởng tượng ra diện mạo xuất sắc đến nhường nào.
Hơn nữa, khí thế áp bức tỏa ra từ người đàn ông vạm vỡ bên cạnh càng làm tăng thêm vẻ xa cách lạnh nhạt của hắn, như thể từ chối mọi sự tiếp cận.
Dư chấn do sự xuất hiện của hai người họ còn chưa lắng xuống, thì đột nhiên, có người tinh mắt nhận ra giám đốc bảo tàng đang vội vã bước qua đám đông.
Vị giám đốc là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, chòm râu hoa râm, dáng người béo tròn, di chuyển có phần khó khăn. Dường như do đi quá vội, trên trán ông đã lấm tấm mồ hôi.
Nhưng ông ta cũng chẳng màng lau đi, mà lập tức chìa tay ra đầy nhiệt tình khi đứng trước mặt người đàn ông trẻ tuổi kia: “Luật sư Bá Y, hoan nghênh ngài đến với bảo tàng của chúng tôi!”
Nghe vậy, Bá Y khẽ cong môi, mỉm cười nhàn nhạt, đồng thời tháo kính râm, tiện tay đưa cho người vệ sĩ vạm vỡ bên cạnh.
Vệ sĩ cung kính nhận lấy, lấy ra một chiếc hộp từ ba lô rồi cẩn thận đặt kính vào.
Khoảnh khắc Bá Y gỡ kính râm xuống, không gian xung quanh bỗng chốc lặng như tờ, sau đó vang lên một loạt tiếng hít thở khẽ khàng nhưng không thể kìm nén.
Gương mặt của hắn còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của họ.
Một nét đẹp sắc sảo, mang theo sự lạnh lẽo nguy hiểm, loại nhan sắc chỉ thoáng nhìn đã có sức công kích mạnh mẽ. Khi ánh mắt đen trầm kia vô tình lướt qua, khiến người ta như bị nhìn thấu, bất giác nín thở.
Nhưng cũng không biết là do ý cười thấp thoáng nơi đáy mắt, hay vì phong thái tao nhã lễ độ của hắn, mà khí chất xa cách tựa như người lạ đừng đến gần thoắt cái tiêu tán.
Thay vào đó, hắn lại mang đến cảm giác tựa như tùng cúc lan huệ, vừa quý phái vừa ôn hòa, như băng như ngọc.
Những ánh mắt nhìn hắn càng lúc càng trắng trợn, táo bạo hơn.
Bá Y cúi mắt, ánh đèn trong bảo tàng soi rọi, giúp hắn nhìn rõ trong lòng bàn tay dày dặn của giám đốc bảo tàng có một lớp mồ hôi trong suốt.
Hắn hơi dừng một chút, rồi giữ nguyên nụ cười mà vươn tay bắt nhẹ.
Ngay khi tay vừa chạm vào nhau, giám đốc bảo tàng mới sực nhận ra, người đàn ông này đang đeo một đôi găng tay da nửa ngón, vừa vặn ôm lấy từng ngón tay thon dài. Cổ tay áo hơi mở, để lộ đường nét xương cổ tay sắc sảo, cực kỳ bắt mắt.