Chu Chi Môi bước xuống xe, đi bộ khoảng 30 mét thẳng đến tòa nhà số 6. Dù là thứ bảy nhưng con phố này vẫn đông đúc tấp nập, du khách từ khắp nơi trên thế giới đổ về đây không ngớt.
Trên vạch qua đường, đám đông thuộc đủ mọi sắc tộc tranh nhau vượt đèn xanh. Giữa dòng người ấy, Chu Chi Môi vẫn là một sự tồn tại nổi bật. Bỏ qua ngoại hình vốn đã thu hút thì cô còn trẻ trung, tràn đầy sức sống, luôn giữ tinh thần tích cực hướng về phía trước. Mái tóc dài của cô tung bay nhẹ nhàng theo từng bước chân, tôn thêm vẻ tự tin, phóng khoáng. Bộ quần áo trắng được cắt may tinh tế càng tôn lên dáng người thanh thoát. Một tay xách túi, cô bước đi với dáng vẻ hiên ngang, ánh mắt kiên nghị đầy sức mạnh.
Cho đến khi cô giẫm phải một miếng kẹo cao su.
Toàn bộ khí chất thanh tao, tao nhã bỗng chốc sụp đổ.
"Fuck."
Không xa phía trước, trên tầng cao của tòa nhà số 6 treo một bảng hiệu lớn rực rỡ dòng chữ Eleanor Ella, nơi làm việc hiện tại của Chu Chi Môi.
Eleanor Ella là một trong những thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới, được thành lập tại Pháp vào đầu thế kỷ 20. Tên thương hiệu được lấy trực tiếp từ tên của người sáng lập.
Tên gọi tắt: ERE.
Cô đến làm việc tại ERE hoàn toàn là một sự tình cờ.
Sau chuỗi ngày cùng cực không một xu dính túi, bị nhà hàng sa thải, bị chủ nhà đuổi khỏi căn hộ, suýt chút nữa còn bị lưu manh quấy rối. Ngày hôm sau, cô bất ngờ nhận được lời mời từ phòng nhân sự của ERE: Trợ lý thiết kế.
"Bonnie. Cuối cùng cậu cũng đến." Một cô gái với vẻ mặt mếu máo gọi cô. Đó là Lý Mỹ Na, đồng nghiệp cũng là bạn thân của cô, hiện tại trông như sắp khóc đến nơi. "Cậu biết không. Tớ đã phải làm việc suốt cả đêm đấy."
Chu Chi Môi lục túi xách, lấy ra kẹo mơ mua ven đường cùng một phần bữa sáng từ biệt thự ngoại ô mà cô tiện tay mang theo, đưa cho Mỹ Na với vẻ mặt đầy áy náy: "Bảo bối, là lỗi của tớ, đáng lẽ tớ nên đến sớm hơn."
Mỹ Na nhận lấy đồ ăn, vẫn chưa hết giận: "Penn nói cậu bị cảm, cậu ổn chứ."
"Chỉ là cảm nhẹ thôi, không đáng lo, lát nữa tớ sẽ uống chút vitamin C." Sau khi dỗ dành Mỹ Na xong, cô mới hỏi: "Có chuyện gì mà trông cậu thảm vậy."
"Còn không phải là vì ảnh hậu Oscar kia sao. Lại chê váy không vừa ý nữa rồi." Mỹ Na vừa nói vừa cho một viên mơ vào miệng. Hương vị chua ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi, sốt mơ tan ra hòa quyện với nước bọt, mang đến một cảm giác sảng khoái.