Ông ta bĩu môi, đại tiểu thư thật còn chưa nói gì, cái đồ giả mạo Tô Vãn này không biết điều mà sống yên phận lại còn dám tiếp tục làm mưa làm gió thế này, thật sự coi mình là thiên kim tiểu thư chắc?
Tô Vãn nhìn thấy vẻ khinh thường ẩn giấu trên mặt người đầu bếp, cô tỏ vẻ ghét bỏ nhìn bữa sáng trên bàn.
Sau đó cô cong môi cười khẩy: "Tôi có yêu cầu và sở thích riêng về đồ ăn, bữa sáng ông chuẩn bị cho tôi chính là cái này sao?"
"Trông tôi dễ bị lừa gạt lắm à?"
"Mang xuống, làm lại cho tôi."
Đầu bếp trưởng gần bốn mươi tuổi, dáng người có chút mập mạp, đã làm đầu bếp riêng cho nhà họ Tô hơn mười năm, tự cho mình có chút tiếng nói, giờ thấy cái đồ giả mạo này kiêu ngạo như vậy thì bĩu môi: "Đại tiểu thư, là cơm không hợp khẩu vị cô sao? Nhưng bây giờ trong bếp không còn nguyên liệu gì nữa, e là hôm nay cô chỉ có thể ăn cái này thôi."
Lâm Noãn Noãn thấy Tô Vãn bị nghẹn lời, kìm nén niềm vui trong lòng, cuối cùng ngẩng đầu lên khuyên nhủ: "Chị, trong bếp không có đồ thì chị ăn tạm vậy, mười mấy năm qua em đều như vậy, quen rồi..."
Nói xong còn liếc nhìn đầu bếp trưởng: "Chị đừng làm khó đầu bếp trưởng."
Tô Vãn liếc nhìn cô ta, chân thành khuyên nhủ: "Em gái à, em không hiểu đâu, có những lúc chúng ta phải cứng rắn lên, nếu không sẽ có người cưỡi lên đầu lên cổ em mà tác oai tác quái, còn coi em là dễ bắt nạt đấy."
Cô không để ý đến vẻ mặt khó coi đột ngột của Lâm Noãn Noãn, chế nhạo cười với đầu bếp trưởng: "Ồ? Trong bếp không còn nguyên liệu nữa sao?" Tô Vãn buồn cười nhìn đầu bếp trưởng: "Theo tôi biết, nhà họ Tô chỉ tính riêng người hầu trên dưới đã có mấy chục người, sao, bình thường các người không ăn không uống à?"
"Ông nói với tôi là không còn nguyên liệu? Là cảm thấy tôi rất dễ lừa?"
Cô hất cằm về phía người hầu gái đang đứng bên cạnh: "Nói, ông ta tên gì?"
Người hầu gái tuy biết Tô Vãn là thiên kim giả, nhưng cũng biết dù là giả thì nhà họ Tô cũng không định đuổi cô đi, hơn nữa Tô Vãn trước đây quá hay gây chuyện, gần như không nghĩ ngợi liền nói: "Ông ấy tên là Lý Quốc Thắng."
"Lý Quốc Thắng phải không?" Đầu ngón tay mềm mại của Tô Vãn tùy ý chỉ ra phía cửa, trông có chút đáng yêu: "Ông bị đuổi việc rồi."
Mỡ trên mặt Lý Quốc Thắng run rẩy, giọng nói trầm xuống, ẩn chứa sự cảnh cáo: "Đại tiểu thư, tính ra vị bên cạnh cô mới là thiên kim thật của nhà họ Tô, dù nhà họ Tô muốn đuổi tôi đi thì cũng phải là cô ấy lên tiếng, cô e là không có tư cách đó đâu nhỉ?"
Tô Vãn cười nhạt: "Ông nghĩ tôi không có tư cách à?"
Nói xong nhìn sang Lâm Noãn Noãn: "Em gái thấy sao?"
Lâm Noãn Noãn tuy rằng mới về nhà họ Tô, nhưng bản năng có ác cảm mạnh mẽ với Tô Vãn, nghe thấy đề nghị này, một mặt cô ta muốn lấy được sự ủng hộ của người làm trong nhà họ Tô, mặt khác cũng vui vẻ nhìn Tô Vãn bị bẽ mặt, bèn khó xử cắn môi: "Chị, lần này có lẽ đầu bếp trưởng chỉ là sơ suất thôi, chúng ta tha thứ cho ông ấy được không?"
Tô Vãn sớm đã đoán được Lâm Noãn Noãn sẽ khuyên như vậy, cô cũng không vội, chỉ lắc đầu nói: "Em gái thật là ngây thơ quá đấy."
Sau đó quay sang nhìn Lý Quốc Thắng đã có chút đắc ý: "Ai nói với ông là việc tôi có tư cách hay không cần ông phán xét?"
Khuôn mặt béo của Lý Quốc Thắng lộ vẻ khó hiểu.
Mặt Lâm Noãn Noãn cũng không được tự nhiên, cô ta cảm thấy câu nói này của Tô Vãn là nói với mình.
Tô Vãn ngáp một cái: "Mệt quá."
Sau đó vỗ tay, từ ngoài cửa lập tức bước vào mấy người vệ sĩ cao lớn, Tô Vãn nũng nịu chỉ vào Lý Quốc Thắng: "Ông ta phiền quá đi, tôi không muốn nhìn thấy ông ta, bảo ông ta cút ra ngoài."
Lý Quốc Thắng nhìn đám vệ sĩ đang tiến về phía mình, lúc này mới nhớ ra tuy rằng Tô Vãn không được ba mẹ Tô yêu thích, nhưng bây giờ vẫn là thiên kim đại tiểu thư của nhà họ Tô! Chỉ cần một ngày người nhà họ Tô vẫn còn thừa nhận cô thì ngày đó cô liền có quyền đuổi ông ta đi!
Ông ta đúng là đầu óc có vấn đề mới nghĩ rằng Tô Vãn sau khi biết mình là thiên kim giả sẽ biết điều mà sống yên phận! Chỉ dựa vào cái tính cách làm mưa làm gió trước đây của cô thì cũng không phải là người dễ dàng khuất phục! Nhưng bây giờ ông ta mới nhận ra điều này thì rõ ràng đã muộn.
Thấy vệ sĩ càng lúc càng đến gần, cuối cùng ông ta không nhịn được mà cầu xin: "Đại tiểu thư! Tôi làm việc ở nhà họ Tô bao nhiêu năm rồi! Cô không thể đuổi tôi đi như vậy! Tô tổng chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu! Chẳng lẽ cô không sợ ông ấy nổi giận với cô sao?!"
Hai người vệ sĩ làm ngơ trước lời cầu xin của ông ta, mỗi người giữ một cánh tay của ông ta ra sau lưng, thấy sắp bị lôi đi, Lý Quốc Thắng hoảng rồi: "Đại tiểu thư! Tô tổng thích ăn món ăn tôi nấu nhất! Cô không thể làm như vậy! Nếu cô đuổi tôi thì ông ấy chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!"