Sau đó cô uống một ngụm champagne trong ly, nhíu mày nhận xét: “Bọt khí không đủ, vị cam quá ngọt, còn pha lẫn hai loại hương vị khác nhau. Đây là loại rượu mà cậu nói tôi nhất định sẽ thích sao?”
Người thanh niên ôn nhu bưng ly rượu lập tức khựng lại, tay hơi run lên, ánh mắt lộ rõ sự hoảng sợ: “Tô tiểu thư, đây là loại rượu mới ra năm nay. Tôi nghĩ có thể cô thích nên đã tự ý chọn cho cô. Là tôi sai rồi.”
Tô Vãn nhướng mày: “Biết sai thì đừng tự tiện quyết định nữa. Nghe rõ chưa?”
Chàng trai kia cuống quýt gật đầu lia lịa.
Tô Vãn là khách VIP của hội sở cao cấp này. Nhìn cô có vẻ xinh đẹp kiều diễm, nhưng thực chất lại là một kẻ tính khí thất thường, nổi tiếng là bạo chúa thích đánh chửi nhân viên. Trước đây chỉ vì anh ta vô tình làm rượu đổ lên giày cô mà cô đã giáng cho anh ta một cái tát trời giáng, thậm chí còn ép anh ta uống hết cả chai rượu mạnh. Khi ấy, cô chỉ chịu tha khi nhìn thấy anh ta chật vật van xin.
Càng nghĩ anh ta càng sợ hãi, lo rằng lần này sẽ lại bị hành hạ.
“Được rồi, đi đổi ly khác đi.” Tô Vãn phẩy tay. Thấy anh ta vẫn đứng đực ra đó, cô nhướng mày: “Sao. Chân bị tê à?”
“Dạ, tôi đi ngay.” Thanh niên lập tức quay người chạy biến. Dù không hiểu vì sao hôm nay Tô Vãn lại dễ nói chuyện như vậy, nhưng thoát được lần này thì vẫn hơn.
Giọng nữ vừa nãy lại vang lên đầy trêu chọc: “Vãn Vãn, hôm nay cậu đúng là biết thương hương tiếc ngọc ghê nha.”
Tô Vãn ngước mắt, nhìn về phía người vừa nói. Chính là Liễu Tương, cô bạn thân chuyên giúp đỡ nguyên chủ làm chuyện xấu.
Cô cười nhạt: “Chẳng qua tớ không muốn làm bẩn tay mình, lãng phí thời gian thôi.”
Lúc này một nhân viên dè dặt bước tới: “Tô tiểu thư, gương của cô đây.”
Trong lòng khẽ động nhưng khuôn mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên, Tô Vãn nhận lấy gương, hít sâu một hơi rồi mở ra.
Trong gương phản chiếu một thiếu nữ có làn da trắng nõn mềm mại, không chút tì vết.
Cô khẽ đưa tay chạm vào mặt mình, môi nhếch lên một nụ cười khó đoán rồi tùy ý đặt gương xuống bàn.
Ánh mắt cô thoáng tia ranh mãnh, sau đó đứng dậy, gạt hết đám mỹ nam đang vây quanh mình ra.
“Chán quá rồi. Chúng ta chơi trò nói thật hay đại mạo hiểm đi.”
---
Mười phút sau.
Liễu Tương cười vui sướиɠ khi thấy người gặp họa, hét lớn từ phía sau: “Tô Vãn. Cậu đừng có nhát gan đấy. Cậu nhất định phải hôn người đàn ông đầu tiên bước vào hội sở đấy. Ha ha ha, cho dù là một tên đầu heo thì cậu cũng phải hôn.”