Thê Tử Mỹ Lệ Là Boss Vô Hạn

Chương 7

Thỉnh thoảng Giản Miên lại nhớ Tiểu Ngũ ngày xưa, nhất là khi cậu cần yên tĩnh.

Giản Miên cuộn một đống mì cho vào miệng, lơ đãng nghe tiếng giận dữ của Tiểu Ngũ. Sau khi ăn xong sợi mì cuối cùng, cậu đẩy đĩa về phía Tiểu Ngũ, nhạt nhẽo nói: "Thêm một đĩa nữa."

Tiểu Ngũ ngoan ngoãn "dạ" một tiếng, vác đĩa đi vào bếp, vừa hâm nóng mì cho Giản Miên vừa không quên tiếp tục chửi Thẩm Tư Bạch.

Giản Miên luôn tuân theo một nguyên tắc: Trên đời không có thứ gì có được mà không cần trả giá, có được gì thì phải trả lại gì đó. Không biết cậu học từ đâu, nhưng mục tiêu đầu tiên khi đến thế giới loài người là: cậu phải làm một người vợ tốt.

Thẩm Tư Bạch giúp cậu giải quyết vấn đề ăn ở đi lại, còn tận tâm giúp cậu xoa dịu nỗi đau tinh thần. Điều duy nhất cậu có thể báo đáp Thẩm Tư Bạch là giúp anh giải quyết những khó khăn trong cuộc sống.

Ban đầu Giản Miên có cố gắng học, nhưng đều thất bại. Đến giờ cậu vẫn giấu Thẩm Tư Bạch việc mình là một kẻ mù tịt việc nhà. Trong khi Thẩm Tư Bạch không biết, tất cả việc nhà đều do Tiểu Ngũ làm.

Cũng không trách Tiểu Ngũ tức giận như vậy, nó đã giặt quần áo cho người yêu của chủ nhân suốt hai năm, vậy mà người yêu của chủ nhân lại bị nghi ngờ nɠɵạı ŧìиɧ. Nó không động thủ với Thẩm Tư Bạch đã là nhẹ nhàng lắm rồi.

Mì nhanh chóng được hâm nóng, Tiểu Ngũ vác đĩa nặng trịch trở lại bên Giản Miên. Con bạch tuộc bé bằng bàn tay vẫn tức đến nỗi phồng lên như cá nóc: "Ngài không quan tâm chút nào sao?"

Giản Miên như thể không ngủ đủ giấc, đôi mắt luôn phủ một tầng mờ mịt, nhưng lại nhanh chóng trả lời: "Quan tâm có ích gì?"

Nếu chuyện này là thật, quan tâm cũng vô ích, nếu chuyện này là giả, vậy cậu không cần quan tâm nữa.

Tiểu Ngũ: "..."

Nên nói Giản Miên là rộng lượng đây? Hay là hoàn toàn không hiểu được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hoặc có lẽ, Giản Miên căn bản không quan tâm đến Thẩm Tư Bạch.

Tiểu Ngũ suy nghĩ sâu xa, càng thấy câu trả lời cuối cùng là đúng, nỗi buồn bực tiêu tan phân nửa, xúc tu vui vẻ uốn éo: "Xem ra ngài hoàn toàn không thích Thẩm Tư Bạch rồi."

Chỉ cần chuyện Thẩm Tư Bạch nɠɵạı ŧìиɧ được chứng minh, nó sẽ có thể cùng chủ nhân trở về thế giới vô hạn!

Giản Miên sững người, lại cuộn một đống lớn mì cho vào miệng, miệng đầy ắp, không thể trả lời lời Tiểu Ngũ.

Chỉ có cậu biết, cậu mượn cớ này để trốn tránh câu trả lời, bởi vì cậu chưa từng nghĩ về vấn đề phức tạp này. Tình thích của con người quá phức tạp, trong mắt con người, cậu chỉ là một con sứa, không hiểu được tình cảm của con người, nên cũng không cần phải suy nghĩ những vấn đề phức tạp.

Bình thường Tiểu Ngũ sẽ ủi phẳng áo sơ mi của Thẩm Tư Bạch, gấp gọn cất đi cẩn thận. Lúc này, bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ này bị vứt bừa dưới đất, không biết có phải cố ý trút giận không mà cổ tay áo còn dính cả nước sốt.

Gây họa thì phải tự dọn dẹp, Giản Miên nhìn Tiểu Ngũ vác áo sơ mi, kéo lê vào phòng tắm, ánh mắt cậu dừng lại trên vết son môi ở cổ áo, màu đen trong đáy mắt dần lan rộng.Khi đội 7 đi làm nhiệm vụ trời còn quang đãng, nhưng khi bước vào khu vực nổ thì thời tiết đột biến, bầu trời xanh trong vắt bị mây đỏ không lành che phủ, vầng trăng đỏ treo cao trên trời, như một con mắt đỏ khổng lồ đang rình mò những người sắp chết bên dưới.

Vụ nổ đã qua nửa tiếng, bụi vẫn chưa tan hết, che khuất tầm nhìn. Mặt nạ đặc biệt lọc được mùi khói thuốc súng, nhưng vẫn ngửi thấy mùi máu tanh nồng đến mức không thể pha loãng trong không khí.

Đội 7 theo chỉ thị phân tán khắp tòa nhà, cứu hộ những người bị thương bên trong. Một phút sau, các tầng khác nhau đồng loạt vang lên tiếng hét thất thanh.

Đội trưởng đội 7 Kiều An đứng bên ngoài tòa nhà đổ nát, trong bộ đàm vang lên tiếng kêu cứu dồn dập của các đồng đội.

"Đội trưởng, cứu em... cứu em!"

"Ma, em thấy ma rồi, chúng chui ra từ gương, chúng muốn kéo em vào trong, cứu với!"

"Bình tĩnh!"

Nỗi sợ hãi đã chiến thắng lý trí, lúc này nói bao nhiêu "bình tĩnh" cũng vô ích. Ngay cả đội viên ngoan ngoãn nhất cũng mất bình tĩnh, không nghe được lệnh của Kiều An, lộ ra vẻ hoảng loạn chưa từng có.