Đáng tiếc, cuộc đời Văn Thanh vốn đã định sẵn có chút bi kịch. Cha mẹ cô cùng em trai trong một lần trở về quê thì không may gặp phải lở đất. Cả chiếc xe bị chôn vùi, người trong xe đương nhiên cũng không thể sống sót. Khi còn là sinh viên năm nhất, cô đã phải đối mặt với biến cố lớn nhất cuộc đời. Số tiền bảo hiểm bồi thường cho cha mẹ và em trai cũng là một khoản không hề nhỏ.
Ban đầu, cả gia đình bốn người đều dự định trở về quê, nhưng cô vì có kế hoạch đóng một vở kịch nên đã không đi cùng. Ông bà nội, ông bà ngoại đều đã qua đời, vậy nên các chú và cậu bắt đầu tranh giành Văn Thanh.
Nhà họ Văn có ba căn nhà cùng một vài cửa hàng nhỏ cho thuê. Số tiền bảo hiểm bồi thường lại càng là một con số đủ khiến người ta đỏ mắt. Có ai lại chê tiền nhiều quá đâu!
Văn Thanh biết rõ các chú và cậu đều không đáng tin cậy, nên cố tình tỏ ra chanh chua khó chịu, làm ầm ĩ đến mức khiến bọn họ tức giận bỏ đi. Sau đó, cô nhanh chóng xử lý toàn bộ bất động sản đứng tên mình. Nhận xong tiền bảo hiểm, cô lập tức tiếp tục con đường học đại học.
Các chú và cậu không hề hay biết cô đã thi đậu vào Học viện Ngoại ngữ Kinh Thành. Dù có đến đồn công an tra hỏi cũng chẳng ai tiết lộ thông tin gì, vì trưởng đồn công an gần nhà cô có quen biết với cha Văn Thanh, nên đã sớm giúp cô giữ kín hành tung, xem như là một sự giúp đỡ dành cho gia đình ông.
Lý do cha Văn Thanh trở về quê cũng là vì chú của cô gọi điện báo tin ông cậu bị bệnh nặng, muốn ông đưa cả nhà về chịu tang. Kết quả, chuyện này lại khiến Văn Thanh trở thành trẻ mồ côi. Cô hận không thể trừng trị kẻ đó, làm sao có thể để ông ta giành được số tiền mà cha mẹ cô vất vả làm lụng kiếm được?
Cậu của cô thì chẳng làm nên trò trống gì, luôn tìm đến vay tiền. Mẹ cô đâu phải là kẻ dễ dàng, bà viện cớ rằng mình không kiếm ra tiền, tiền trong nhà đều do cha cô giữ. Cậu nghe vậy liền tỏ thái độ mỉa mai, nói rằng mẹ cô chỉ biết phá của, đưa một số tiền lớn như vậy cho con gái tiêu thì có ích gì?
Cũng vì chuyện này mà anh em họ bất hòa, cậu không còn dễ dàng đến nhà cô nữa. Mỗi lần đến đều là để vay tiền, nào là cưới vợ, sinh con, muốn mua nhà, muốn khởi nghiệp. Văn Thanh vốn chẳng ưa gì cậu, đương nhiên cũng không bao giờ đưa cho ông ta dù chỉ một đồng!
*
Văn Thanh có tính cách phóng khoáng, hoạt bát, khi còn nhỏ lại càng được mọi người yêu quý. Chủ yếu là vì cô khéo ăn nói, rất biết cách lấy lòng người lớn. Khi còn học tiểu học và trung học cơ sở, điều này không có vấn đề gì. Nhưng đến trung học phổ thông, cô bắt đầu thu hút sự chú ý của nhiều nam sinh, khiến các nữ sinh dần dần không thích cô. Hơn nữa, trong các buổi tiệc tối hay các hoạt động văn nghệ, thể thao của trường, cô luôn có mặt, thậm chí còn được xem như hoa khôi của trường.
Bắt đầu có nam sinh viết thư tình gửi cho cô, cô đều thẳng thắn trả lại. Có những nam sinh táo bạo chặn đường tỏ tình, cô lại giả vờ thẹn thùng: “Mình chưa từng nghĩ đến chuyện yêu đương! Mẹ mình sẽ phát hiện mất! Mình không muốn trở thành đứa con hư đâu!”
Về đến nhà, cô liền kể lại cho mẹ nghe, sau đó nhờ mẹ gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm để phản ánh.