-
Chương 5: Bước Chân Ám Ảnh.
An Nhiên ngồi lặng trên ghế hóa trang, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
"Tôi nói rồi, tôi sẽ bảo vệ em."
Lâm Kỳ nhắn như thể đó là một chuyện hiển nhiên, như thể cô ấy có quyền quyết định mọi thứ liên quan đến An Nhiên.
Bảo vệ?
Hay là một sự kiểm soát không lối thoát?
Cảm giác bất an dâng lên trong lòng, nhưng cô không muốn nghĩ nhiều nữa. Cô tắt màn hình, cố gắng tập trung vào công việc trước mắt.
"Chị Nhiên, cảnh đầu tiên sắp quay rồi ạ!"
Trợ lý Tiểu Lâm nhắc nhở, kéo cô ra khỏi những suy nghĩ rối ren.
An Nhiên hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng rồi bước ra phim trường.
---
Hôm nay, cô có một cảnh quay quan trọng trong phim.
Nhân vật của cô - một cô gái mạnh mẽ nhưng mang đầy tổn thương - đang chạy trốn khỏi một cuộc hôn nhân ép buộc, bị truy đuổi trong đêm tối.
An Nhiên nhập tâm vào vai diễn, chạy băng qua con đường vắng, hơi thở dồn dập.
Cô quay đầu lại, theo kịch bản thì cô sẽ nhìn thấy "kẻ truy đuổi" và biểu lộ sự hoảng loạn.
Nhưng ngay khi cô quay lại, trái tim cô đột nhiên hẫng một nhịp.
Cô thực sự nhìn thấy một người đứng cách đó không xa.
Không phải diễn viên quần chúng.
Mà là một bóng dáng quen thuộc, cao ráo, mang khí chất lạnh lùng và nguy hiểm.
Lâm Kỳ.
Ánh mắt cô ấy dán chặt vào An Nhiên, không có chút cảm xúc nào.
Không biết vì sao, ngay khoảnh khắc đó, An Nhiên thực sự cảm thấy… như cô đang bị săn đuổi thật sự.
"Cut! Tốt lắm, An Nhiên!"
Tiếng đạo diễn vang lên, nhưng cô vẫn chưa thể lấy lại nhịp thở bình thường.
Lâm Kỳ… tại sao cô ấy lại ở đây?
Cô bước nhanh ra khỏi khu vực quay, quay đầu tìm kiếm.
Nhưng… Lâm Kỳ đã biến mất.
Cô ấy đến rồi lại đi, không một dấu vết, như một bóng ma luôn theo dõi cô.
---
Buổi tối, An Nhiên lái xe về nhà một mình.
Sau một ngày dài, cô thực sự cảm thấy mệt mỏi, nhưng tâm trí vẫn bị bóng dáng của Lâm Kỳ ám ảnh.
Cô ấy… đã theo dõi cô sao?
Ngay khi ý nghĩ đó xuất hiện, một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Không thể nào. Có lẽ chỉ là trùng hợp.
Cô tự trấn an mình, nhưng khi về đến căn hộ, cảm giác bất an lại bùng lên mạnh mẽ.
Cô mở cửa, bật đèn.
Không có gì bất thường.
Nhưng khi cô bước vào phòng ngủ, chân cô chợt khựng lại.
Trên chiếc bàn cạnh giường ngủ, có một bó hoa hồng trắng.
Cô nhớ rất rõ, sáng nay trước khi rời đi, trong phòng cô không có bó hoa nào cả.
Tay cô siết chặt quai túi.
Không thể nào.
Căn hộ này có bảo mật vân tay và mật mã, ngoài cô và trợ lý Tiểu Lâm ra thì không ai vào được.
Cô chậm rãi bước đến, tim đập thình thịch.
Một tấm thiệp nhỏ được gài giữa những cánh hoa.
Cô do dự vài giây, rồi vươn tay lấy nó.
Trên tấm thiệp chỉ có một dòng chữ:
"Đừng quên, em thuộc về ai."
An Nhiên rùng mình.
Cô không cần đoán cũng biết ai đã đặt bó hoa này ở đây.
Cô siết chặt tấm thiệp, cảm giác lo lắng bắt đầu trào lên.
Không được. Cô không thể để chuyện này tiếp diễn.
---
Sáng hôm sau, An Nhiên quyết định tìm gặp Lâm Kỳ.
Cô không thể để người phụ nữ này cứ âm thầm kiểm soát cuộc sống của cô mà không nói rõ mọi chuyện.
Vậy nên, sau khi quay phim xong, cô trực tiếp đến Tập đoàn Lâm Thị.
Cô biết Lâm Kỳ là tổng giám đốc ở đây.
Bảo vệ nhận ra cô ngay lập tức, nhưng khi cô nói muốn gặp Lâm Kỳ, họ lại có chút do dự.
"An tiểu thư, cô có hẹn trước không?"
An Nhiên nhíu mày.
"Không, nhưng tôi cần gặp cô ấy ngay."
Bảo vệ nhìn nhau, có vẻ không dám quyết định.
Cuối cùng, một người bấm số nội bộ.
Chỉ vài giây sau, người đó cúi đầu cung kính:
"Lâm tổng nói mời cô lên thẳng phòng làm việc."
An Nhiên cứng người.
Lâm Kỳ… đã biết cô sẽ đến sao?
Không để bản thân lùi bước, cô hít một hơi sâu rồi bước vào thang máy.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô đã nhìn thấy một không gian văn phòng rộng lớn, sang trọng.
Và Lâm Kỳ… đang ngồi ở đó, sau chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ mun.
Cô ấy mặc một bộ vest đen vừa vặn, cả người toát lên khí chất lạnh lùng và quyền lực.
Ánh mắt cô ấy chậm rãi quét qua An Nhiên, như một kẻ săn mồi quan sát con mồi đang tự bước vào lãnh địa của mình.
An Nhiên siết chặt tay, rồi bước thẳng đến trước bàn làm việc.
Cô nhìn thẳng vào Lâm Kỳ, cố gắng giữ giọng điệu bình tĩnh:
"Chúng ta cần nói chuyện."
Lâm Kỳ không vội trả lời. Cô chống cằm, ánh mắt sắc bén nhưng lại mang theo chút hứng thú.
"Về chuyện gì?"
An Nhiên hít sâu, rồi nói thẳng:
"Cô đang theo dõi tôi sao?"
Lâm Kỳ không hề chớp mắt, cô chỉ nghiêng đầu, như thể đang cân nhắc xem có nên trả lời hay không.
Rồi, khóe môi cô ấy khẽ nhếch lên.
"Em nghĩ sao?"
An Nhiên siết chặt tay.
Cô ghét kiểu trả lời vòng vo này.
"Đừng làm vậy, Lâm Kỳ. Tôi không thích cảm giác bị ai đó kiểm soát."
Câu nói của cô tưởng chừng như rất cứng rắn, nhưng lại không có chút tác dụng nào đối với người phụ nữ trước mặt.
Ngược lại, nụ cười của Lâm Kỳ càng sâu hơn.
Cô ấy đứng dậy, chậm rãi bước đến gần An Nhiên.
Mỗi bước chân của cô ấy đều vô cùng bình tĩnh, nhưng lại khiến An Nhiên có cảm giác như bản thân đang bị giam cầm.
Lâm Kỳ dừng lại ngay trước mặt cô.
Cô ấy đưa tay chạm nhẹ vào cằm An Nhiên, nâng khuôn mặt cô lên, buộc cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Kiểm soát?" Cô khẽ cười. "An Nhiên, em nghĩ em có thể thoát khỏi tôi sao?"
An Nhiên mở lớn mắt, tim đập loạn.
Khoảnh khắc này, cô thực sự cảm nhận được một sự chiếm hữu đáng sợ.
Lâm Kỳ không đợi cô trả lời.
Cô ấy cúi xuống, hơi thở lạnh lẽo phả vào làn da mịn màng của An Nhiên.
"Bây giờ, tôi cho em một cơ hội."
Cô ấy nói rất chậm, từng chữ như khắc sâu vào tâm trí An Nhiên.
"Hoặc là em ngoan ngoãn ở bên tôi… hoặc là tôi sẽ khiến em không thể trốn thoát nữa."
Trái tim An Nhiên như ngừng đập.
Cô nhận ra, cuộc chơi này chưa bao giờ thuộc về cô cả.
Cô… đã hoàn toàn rơi vào lưới tình của Lâm Kỳ.
(Còn tiếp...)
---