"Đưa xuống đi, sắp vào tiết học rồi. Xuống nhanh xong lên."
"Xem như thế nào chứ nãy banh mắt nó ra nhìn đỏ lòm. Tí tiết toán ấy, đưa xuống đi." Cuối cùng, Nguyễn Hữu Đình được dìu xuống phòng y tế, khiến cho giáo viên giật mình, hai mắt cậu đỏ ửng hiện lên cả tia máu chẳng chịt, nước mắt cậu không tự chủ được mà chảy một cách lặng thầm.
Giáo viên nhờ Chu Quang Hùng dẫn cậu ra bình nước uống rửa sạch mắt ngay lập tức và kỹ lưỡng dưới nước chảy trong ít nhất 15 đến 20 phút.
Cậu đưa tay dụi mắt, phải mất hồi lâu, hai mắt cậu mới trở lại bình thường dịu đi những tia máu. Nguyễn Hữu Đình lên trên lớp giờ đang giở của nửa tiết toán, bên ngoài cái nóng oi ả, chiếu lên mặt sân gạch nung đỏ khiến cậu nhìn thôi cũng đã thấy nóng, tiết hai không quá ngắn may cậu lên vẫn còn kịp ôn. Nguyễn Công Tuấn tỏ ra bình tĩnh liếc mắt cậu vài lần rồi thôi, cậu không nói anh cũng yên lặng.
Vài lần cậu lén nhìn anh, đôi mắt cứ ngón ra ngoài như đang trông chờ một điều gì đó, hôm nay anh không có nằm ra ngủ như mọi hôm ngược lại anh rất tỉnh táo.
Giữa sân trường bóng dáng thầy thể dục dần phóng to và tiến lại đi thẳng vào lớp. Thầy đang hỏi người đánh một em học sinh trên 10A3, anh chống cằm ánh mắt dính chặt trên người thầy.
Đến khi thầy điểm danh, anh mới gật đầu nói "vâng" một tiếng thật nhẹ nhàng như người đánh lại chẳng phải là anh.
"Anh xuống phòng tôi viết bản từ trình."
Nguyễn Công Tuấn ung dung, thả nhẹ bước chân theo thầy. Anh cứ đi như vậy không có ngoái lại nhìn cậu trên mặt đang biểu lộ sợ hãi như nào, âm thầm lo lắng, cầu mong cho anh.
Chu Quang Hùng lăn ra ngủ, hắn có lẽ biết tại sao anh lại đánh một em học sinh của 10A3. Nhưng khi cậu hỏi tới hắn lại chối, muốn biết thì hỏi anh. Hắn chỉ là người ngoài.
"Cộng hòa xã hội chủ..." Miệng anh thầm lẩm bẩm theo dòng chữ mình đang viết.
Ba chữ lớn "Bản từ trình" bị anh viết ngoáy chẳng khác nào con giun xéo lắm cũng quằn. Thầy thể dục nhìn vào không khỏi nhăn nhó chữ quá xấu để thầy dịch được.
"Anh nói đi, tại sao anh lại đánh em khối dưới?"
Nguyễn Công Tuấn thành thật, dõng dạc nói: "Dạ thầy, nó đổ lọ xịt nước rửa tay xuống tầng vào mắt bạn em."
"Có thật không?"
"Thật ạ."
"Thế... thì anh cũng phải báo lại với thầy cô giáo để xử lý chứ. Định làm anh hùng hành hiệp trượng nghĩa à? Anh lại hành động cái kiểu đấy. Sao anh thiếu suy nghĩ thế? Lớn đầu rồi còn làm cái chuyện dại dột đấy. Anh năm nay đã 12 rồi, cuối học kỳ rồi. Giờ anh đánh người ta mà người ta lại là người sai trước có phải dại dột không? Tôi đánh cho anh cái hạnh kiểm yếu giờ ai chịu? Anh chịu chứ ai. Còn nó thì chỉ bị phạt không cùng lắm hạ hạnh kiểm."
Nguyễn Công Tuấn yên lặng không nói, bản từ trình trên bàn chỉ có vài dòng ngắn gọn. Tất cả anh viết đều đúng.
Thầy nhìn anh hồi lâu lại hỏi: "Thế anh có thấy nó xịt xuống thật không?"
"Em không thấy, bạn em thấy. Nó vừa xuống phòng y tế đấy thầy. Giờ hỏi là biết ngay."
Anh cố làm ra vẻ, thầy biết anh cái tính chỉ là có chút láo và ương bướng. Còn lại trên trường chẳng gây họa lớn gì, im hơi lặng tiếng trong suốt 3 năm cấp 3. Tự dưng đánh người thì chắc hẳn phải có lý do chính đáng.
"Thằng bị xịt vào mắt nó còn chưa đi đánh người anh đã đánh hộ!"
Nguyễn Công Tuấn: "Thầy, còn nhìn thấy gì đâu mà đánh. Em đánh hộ là phải."
Thầy vẻ mặt ngơ ra, chán chẳng muốn nói gì thêm. Để tí lên lớp xem thằng nào bị xịt vào mắt.
Giờ ra chơi, Nguyễn Hữu Đình ngồi trong lớp với anh. Hôm nay cậu không có tâm trạng ra ngoài đá bóng, nằm ườn ra bàn.
Đột nhiên giáo viên chủ nhiệm đi đến trước mặt cậu hỏi: "Lần trước bị đau mắt làm sao?"
Cậu ngồi dậy, đàng hoàng nói: "Dạ em bị đau nhức với rát ạ."
"Có thấy đứa nào làm không?"
"Em không ạ, em biết mỗi cái đấy là từ trên tầng xịt xuống."
Cậu chỉ biết được cái đó xuất phát trên tầng hai, cậu vẫn còn nhớ như in cái điệu cười đùa đó. Lòng cậu lại thêm khó chịu, mím chặt môi.
Chu Quang Hùng bên ngoài đi vào xen qua đám đông: "Em biết cô ạ. Em đi sau bạn Đình nên em thấy, mấy em lớp 10A3 canh mỗi lần có bạn đi qua thì xịt xuống còn cười đùa nữa."
Giáo viên chủ nhiệm gật đầu: "Anh Tuấn, anh có mang không đấy?"
Cô bỗng nhiên liếc qua Nguyễn Công Tuấn hỏi. Anh vẻ mặt bình tĩnh đáp lại: "Em quên cô ạ."
"Anh quên? Anh có tin tôi cho anh cái hạnh kiểm luôn không? Cho anh khỏi thi tốt nghiệp. Có mỗi cái việc đấy nhắc suốt mà quên."
"Để chiều em mai cô ạ.”
"Thôi khỏi, tiết ba xuống gặp tôi dưới văn phòng."
"Thôi tiết này luôn đi cô, tiết này thể dục, em tiết ba học Anh rồi."
Giáo viên chủ nhiệm cố tình ngạc nhiên, cười đểu: "Anh mà cũng biết học cơ à?"
"Em biết mà cô."
"Không nói nhiều tiết ba xuống gặp tôi."
"Tiết này không được à cô?"
"Thế tôi phải bỏ dạy để gặp anh à?"
Nguyễn Công Tuấn chẹp miệng, anh nghiêng mặt vào trong chống tay lên nhắm mắt như tĩnh dưỡng.
Ngô Anh Tuấn hỏi: "Thằng kia mày quên gì đấy?"
"Bản kiểm điểm."
Anh hai mắt vẫn nhắm, miệng nhàn nhạt đáp lại. Nguyễn Hữu Đình nhìn anh, cậu trong đầu vẫn nhớ hôm đó anh đi lên chẳng nói gì dù cậu có hỏi ra sao đi chăng nữa nhưng anh chẳng chịu hé miệng dù một lần. Cậu đành phải nhẫn nhịn đi xuống, sao tự nhiên lại đánh khối dưới? Thằng đấy làm gì anh sao?
Tiết 3 anh rời đi, Nguyễn Hữu Đình ngồi một mình bỗng nhiên cảm thấy lòng trống trải, anh đi hết tiết ba sang tiết bốn mới quay lại liền lăn ra ngủ đến lúc về.
Cậu chưa lấy được lần nào để hỏi anh rõ, ngoài lán anh đã cho cậu. Nguyễn Hữu Đình nhận lấy, cậu có chút dè chừng nhưng rồi hít lấy một hơi dũng cảm hỏi: "Sao mày lại đi đánh bọn khối dưới vậy?"
"Ngứa mắt thì đánh. Đánh người không cần lý do."
Nguyễn Công Tuấn đáp lại một câu như vậy, cậu không hỏi thêm. Mọi chuyện dừng lại ở đây, anh không nói thì thôi chỉ cần anh không làm sao là được.