Đại Lão Huyền Học Khuấy Đảo Hào Môn

Chương 1: Dù chết cũng phải chết ở nhà họ Cố

Ánh bình minh hé rạng, thành phố đang ngủ say dần thức giấc.

Một bóng dáng mảnh khảnh bước ra từ màn sương mỏng, khi đi ngang qua quán ăn vặt ở góc phố, bước chân cô dừng lại, mua một chiếc bánh Rán Rừng và một cốc sữa đậu nành.

Đi qua phố ăn vặt, đối diện bên kia đường là khu biệt thự xa hoa của thành phố Lạc Dương - Cẩm Tú Loan.

Đến trước cổng biệt thự, Lục Miểu thong thả cắn nốt miếng bánh Rán Rừng cuối cùng, sau đó bỏ túi giấy bánh vào thùng rác trước cửa.

Chiếc vòng tay màu bạc trượt xuống theo cổ tay thon thả của cô.

Cô đưa tay lên gõ nhẹ vào vòng tay, một sợi tơ mảnh không rõ chất liệu "Vυ't" một tiếng bắn ra, quấn chính xác vào mép ban công tầng hai.

Lật cổ tay, sợi tơ trực tiếp kéo cô lên.

Cả người cô tựa như một con mèo lớn lướt qua tường, rồi nhẹ nhàng không một tiếng động đáp xuống ban công.

Đang định xoay người về phòng.

"Mẹ ơi, chúng ta làm như vậy, nhà họ Cố có đồng ý không?" Giọng của Lục Tư Ngữ vọng ra từ cửa sổ phòng bên cạnh.

"Hiện giờ Cố nhị gia sống chết chưa rõ, nhà họ Cố đâu có sự lựa chọn nào khác. Huống chi, người năm xưa đính ước với nhà họ Cố, vốn dĩ là nó."

"Nhưng mấy ngày trước chị ấy còn vì chuyện này mà cắt cổ tay tự tử, con sợ chị ấy..."

"Nó dù có chết cũng phải chết ở nhà họ Cố cho mẹ, cùng lắm làm đám cưới âm phủ với Cố nhị gia, Tư Ngữ con yên tâm, tuy con không phải con ruột của mẹ, nhưng trong lòng mẹ, con chính là con gái ruột của mẹ, thế nên mẹ tuyệt đối sẽ không để con nhảy vào hố lửa nhà họ Cố.."

Lục Miểu chẳng muốn nghe thêm nữa, nhấc chân đi thẳng vào trong phòng.

"Nó" mà họ nói đến chính là nguyên chủ của cơ thể này, cũng là cô bây giờ, Lục Miểu.

17 năm trước, bảo mẫu Tống Lâm và Tần Sương sinh con cùng lúc, đều sinh con gái.

Sau này để con gái mình có thể sống cuộc sống sung túc, khi còn ở trong bệnh viện Tống Lâm đã lén tráo đổi con mình với Tần Sương.

Sau đó mang Lục Miểu rời đi, trốn về vùng núi.

Mãi đến khoản hai tháng trước sự việc mới đột nhiên bại lộ.

Tần Sương chê Lục Miểu lớn lên ở vùng quê, sợ đưa cô về sẽ mất mặt, cho nên chỉ đành đâm lao phải theo lao, trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với cô.

Nhưng một tháng trước, Cố nhi gia, người có hôn ước với nhà họ Lục, bỗng mắc bệnh lạ, tất cả các bệnh viện đều không tìm ra nguyên nhân, nhà họ Cố nghĩ đủ mọi cách, nhưng bệnh tình không thuyên giảm mà ngày càng trở nên nghiêm trọng.

Bà cụ nhà họ Cố đi khắp nơi tìm mọi cách chữa trị cho anh, cũng không biết nghe ai nói, bèn nghĩ đến cách người xưa, cho Cố Thời Nghiễn đính hôn xung hỉ.

Nhà họ Cố trực tiếp lấy ra 10% cổ phần của tập đoàn Cố Thị, và 100 triệu tiền mặt kèm mấy căn nhà làm sính lễ cho nhà họ Lục.

Là một gia tộc hào môn hàng đầu, 1% cổ phần cũng đủ để người ta trở thành tỷ phú, một lúc lấy ra nhiều sính lễ như vậy, ai mà không đỏ mắt.

Chỉ là, trong giới thượng lưu đồn ầm lên, nói thực ra là nhà họ Cố đã tìm một được một vị đại sư nói có thể mượn mệnh của cô dâu tương lai để kéo dài tuổi thọ cho Cố Thời Nghiễn.

Tần Sương không nỡ đưa Lục Tư Ngữ bị người ta xem như tế phẩm, lại không nỡ từ bỏ sính lễ của nhà họ Cố.

Bà ta chợt nảy ra một ý, chủ động đón Tống Miểu từ trên núi về đổi tên thành Lục Miểu, định cho cô thay Tư Ngữ gả cho Cố Thời Nghiễn, đổi lấy món sính lễ kếch xù.

Ngày cô xuyên qua, vì chuyện này mà Lục Miểu cắt cổ tay tự tử.

Để phòng ngừa cô làm loạn, mấy ngày nay Tần Sương luôn nhốt Lục Miểu trong phòng, ngoài việc mỗi ngày đưa cơm, những thời gian khác cửa phòng luôn khóa chặt.

Có điều, những món ăn bà ta đưa đến thực sự quá khó ăn, Lục Miểu vẫn còn dư vị ngọt ngào của chiếc bánh Cam vừa rồi, nên cô không ăn mà xoay người trở lại giường ngủ bù.

Vừa mới chợp mắt được một lúc, ‘tạch’ tiếng mở khóa vang lên, tiếp theo cánh cửa phòng bị đẩy mở một người phụ nữ trung niên từ ngoài bước vào.