Nhan Đóa Đóa kiềm chế cả tiết học, không dám nói chuyện với mỹ nhân, chuông tan học vừa reo, cô ấy chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn không thể kìm lòng trước vẻ đẹp của Ngu Thù, quay đầu lại.
Vừa quay lại đã thấy Ngu Thù không tìm được đồ ăn, vẻ mặt xinh đẹp đầy ủy khuất, đôi môi hồng đào khẽ mím, khuôn mặt đó còn đẹp hơn cả búp bê mà cô ấy tốn nhiều tiền mua.
Nhan Đóa Đóa ôm lấy trái tim đang thổn thức vì vẻ đẹp tuyệt trần, cố gắng giữ vẻ mặt không quá biếи ŧɦái.
"Chào bạn Ngu Thù, mình là học sinh mới chuyển đến, Nhan Đóa Đóa." Nhan Đóa Đóa thân thiện đưa cho cô một thanh sô cô la.
Thanh sô cô la này là Nhan Đóa Đóa mua vào buổi trưa. Cô ấy luôn cảm thấy đồ ăn trong nhà ăn có mùi vị rất kỳ lạ, sau khi miễn cưỡng ăn một bữa vì quy định của phó bản, cô ấy đã ra siêu thị mua sô cô la và các loại đồ ăn khác, định những ngày tới sẽ dựa vào chúng để lấp đầy cái bụng.
Nữ chính chủ động làm quen, Ngu Thù đương nhiên là mỉm cười dịu dàng nhìn cô ấy... và thanh sô cô la trên tay cô ấy.
Trước đây, đối với những người đưa đồ ăn, Ngu Thù sẽ duỗi móng vuốt ra cho họ vui vẻ một lát, lúc này nhận được sô cô la cũng coi như là tín hiệu cho phép Nhan Đóa Đóa đến gần.
"Bạn Ngu Thù, mình có thể gọi bạn là Thù Thù được không?"
Thấy Ngu Thù gật đầu, Nhan Đóa Đóa càng nói càng hăng say.
"Có thể gặp được Thù Thù ở đây, đúng là phúc đức mà mình tích lũy được trong suốt những năm qua."
Nhan Đóa Đóa cười ha hả, ánh mắt đầy vẻ si mê, nếu không sợ Ngu Thù ghét mình, Nhan Đóa Đóa đã muốn đến gần Ngu Thù hơn, thân mật cọ cọ rồi.
Thái độ của Nhan Đóa Đóa không hề xa lạ với Ngu Thù, mỗi người phàm thèm khát vẻ đẹp của mèo mèo đều nhìn cô bằng ánh mắt như vậy.
Chỉ cần cô cho họ thân thiết một chút, duỗi bàn chân thịt hồng hào ra, họ sẽ mắt long lanh như sao, sẵn lòng trả tiền mua đồ hộp bằng cả tháng lương.
"Thù Thù, nốt ruồi lệ của bạn đẹp quá, quả nhiên nốt ruồi lệ là tiêu chuẩn của mỹ nhân mà."
Nhan Đóa Đóa si mê nhìn nốt ruồi nhỏ dưới mắt Ngu Thù, tay đã rục rịch muốn chạm vào.
Ngu Thù sờ lên nốt ruồi lệ mà cô ấy không có, tìm một tấm danh thϊếp từ trong ngăn bàn ra, chân thành nói.
"Cái này là chấm đó, nếu bạn muốn danh thϊếp của bệnh viện thì mình có thể đưa cho bạn."
Khuôn mặt này đúng là của cô, nhưng do giới hạn của thiết lập nhân vật, sẽ có thêm một số chi tiết cài đặt ban đầu, nốt ruồi này là một ví dụ.
Trong cốt truyện nhân vật, nốt ruồi lệ này là do nguyên chủ cố ý đi chấm để tăng thêm vẻ đẹp cho khuôn mặt, nhưng sau khi chấm nốt ruồi lệ, quả thực có thêm một chút quyến rũ khác biệt.
Nhan Đóa Đóa chỉ đơn thuần là khen ngợi vẻ đẹp của cô, liền ngẩn người, mặc dù người chơi bọn họ không thể ra khỏi phạm vi đại học Thanh Sơn, nhưng cũng không từ chối tấm danh thϊếp mà Ngu Thù đưa cho.
"Được đó, mình cũng đang muốn chấm một nốt ruồi lệ giống vậy nè."
Khi nhận danh thϊếp, Nhan Đóa Đóa chạm vào đầu ngón tay của Ngu Thù, mặt đỏ bừng vì kích động.
Hu hu, đại mỹ nhân không chỉ đẹp người mà tay cũng đẹp nữa, còn rất thành thật nữa, yêu chết mất.