Sắc trời mau mau tối đen, tâm Tạ Tương Phùng dấy lên nỗi lo sợ bất an, liên tục vén rèm nhìn ra ngoài, đường lớn thênh thang bóng cây ven đường như quỷ mỵ vun vυ't thụt lui, tám con tuấn mã phi như bay bụi cuốn mù mịt, ngoảng đầu nhìn Bách Lý Kinh Đào Trường Phong và Mộ Vũ, ba người vẫn bình chân như vại, y càng thêm kinh nghi bất định, thầm nghĩ lẽ nào họ buổi tối không nghỉ trọ? (kinh nghi = kinh ngạc + nghi ngờ)
“Ngươi yên tâm đi, chúng ta không bán ngươi đâu.” Mộ Vũ dường như thấu rõ tâm tư y, cười hình hịch: “Đằng trước hẳn có cánh rừng, chúng ta tới đó đánh món dân dã, nướng ăn, rồi lên xe ngủ. Đến mai thì tốt rồi, ven đường thôn trấn thành thị nhan nhản, muốn nghỉ lúc nào liền nghỉ a.” Y nói đến hai chữ ‘nướng ăn’, nước miếng cứ là chảy ào ào.
“Nga.” Tạ Tương Phùng trầm tĩnh lại, chợt nghe Bách Lý Kinh Đào đạm mạc lên tiếng: “Trường Phong, tới.” Vừa dứt lời, Trường Phong đang tĩnh tọa bất động tức khắc ứng đáp, nhanh như cắt xốc cẩm liên (mành gấm) nhảy phắt ra ngoài, nháy mắt tan vào chiều hôm ám. Tạ Tương Phùng kinh hô một tiếng, nhìn hai người còn lại, biểu tình hoang mang cực điểm.
“Yên tâm, không sao đâu, gã đi chuẩn bị vài thứ thôi.” Mộ Vũ hắc hắc cười trấn an y: “Ta nói, ngươi hồi nhỏ từng bị lừa bán à, cứ như chim sợ cành cong ấy.” Dứt lời, y thấy Tạ Tương Phùng biến sắc, cuống cuồng la hoảng lên: “Cái gì? Ngươi từng bị lừa bán?”
“Hồi ta năm tuổi, bị một người què lừa bắt đi.” Tạ Tương Phùng thản nhiên kể lại: “Sau bị bán qua tay nhiều người lăn lộn tứ xứ, ăn mày mãi võ diễn xiếc tạp kỹ, bán đại bổ hoàn, ngoại trừ cái tên còn nhớ, gì cũng không biết, mãi thế đến năm kia, ta tìm được cơ hội đào tẩu, trốn ra mới phát hiện, ta đã không thể… không thể về nhà.”
Tạ Tương Phùng trêи phố chợ thần thái phi dương (hào hứng, phấn khởi), giờ lại trầm lặng gục đầu, tuy y cực lực kiềm nén, Bách Lý Kinh Đào vẫn nghe ra tia nghẹn ngào trong lời y nói. Mắt nhìn Tạ Tương Phùng, giật mình: Y… khóc? Bị bọn gia nô hành hung, suýt bị đánh tàn phế đánh chết, đứa nhỏ quật cường lại vì nỗi đau thân thế mà rơi lệ. Con tim hắn dậy lên tia tâm tình bất thường, hình như… tâm hơi đau.
“Được rồi được rồi, đại nạn không chết tất có hậu phúc a, ngươi có thể trốn ra đã không tệ rồi.” Mộ Vũ rất trượng nghĩa vỗ vỗ vai Tạ Tương Phùng, trong xe lại lâm vào trầm mặc, không biết qua bao lâu, mã xa đột nhiên dừng lại. Mộ Vũ hân hoan reo lên, kéo Tạ Tương Phùng nhảy xuống xe, bất ngờ một trận hoan khiếu* hưng phấn không thuộc về tên vô tích sự nhà mình rộ lên lọt vào tai Bách Lý Kinh Đào.
(*hoan khiếu: reo lên vui mừng)
Từ tốn bước ra ngoài xe, thấy Tạ Tương Phùng đông nhảy tây nhảy tưng bưng, khóe miệng bất giác treo lên nét cười nhàn nhạt, nghĩ, bất quá nướng con gà rừng con thỏ hoang, cũng đáng để y hứng phấn thế ư? Thật dễ thỏa mãn. Liếc sang tên thị tùng ‘ăn không ngồi rồi’, rốt cuộc cũng gặp được kẻ chung chí hướng, y kéo Tạ Tương Phùng ngồi xổm trước con thỏ nướng, mồm miệng liếng thoắng tự hào khoe khoang tay nghề của Trường Phong.
Bách Lý Kinh Đào xuất thân quý tộc, từ nhỏ dưỡng thành cung cách lịch sự thanh tao, hắn tối kị đám thô nhân đầu đường cuối chợ hành xử lỗ mãng tục tằng, dù lớn mật như Mộ Vũ, cũng không dám hành xử suồng sã, nhưng lúc này, hắn phải đối diện với một Tạ Tương Phùng tay cầm chân thỏ nướng miệng ngụm lớn xé xả nhồm nhoàm nhai nuốt động tác dung tục hết sức.
Chân mày cau lại, hắn vừa định lên tiếng, Tạ Tương Phùng đã phát giác ba người kia cung cách dùng bữa hoàn toàn bất đồng với mình, khuôn mặt bất giác đỏ au, học theo Bách Lý Kinh Đào bỏ cái chân thỏ nướng vào khay, cầm tiểu đao cắt xuống từng miếng nhỏ thịt thỏ chín, từ tốn đưa vào miệng, chỉ một động tác này thôi, kém muốn mạng y.
Mộ Vũ nhìn Tạ Tương Phùng động tác ngốc ngốc, khó nhịn nổi bật cười, vươn tay muốn dạy y cách ăn, y lại bất ngờ bật dậy, lúng túng nói: “Cái kia … Ở đây nhiều người, ta… ta qua kia ăn.” Không chờ Bách Lý Kinh Đào Trường Phong hay Mộ Vũ nói gì, y xách chân thỏ chạy tuốt đến sau gốc đại thụ, lát sau, lỗ tai Bách Lý Kinh Đào đầy ắp tiếng “Hí lý khò khè”, chắc là Tạ Tương Phùng lại đang cắn xé cái đùi thỏ kia rồi.
Bất đắc dĩ thở dài, quên đi, mới quen biết, trước cứ dung túng y đi, sau đem từng thói xấu của y nhất nhất sửa đổi. Bách Lý Kinh Đào âm thầm suy tính, suy tính xong, hắn ngẩn người, không hiểu vì sao mình lại tồn tại ý nghĩ như thế, lẽ nào hắn muốn giữ Tạ Tương Phùng ở lại? Hắn dường như không thiếu thị tùng đi.
“Gia, cho ta qua bồi tiểu Phùng đi.” Mộ Vũ cực hâm mộ cách ăn thống kɧօáϊ thoải mái của Tạ Tương Phùng, mới dám cả gan mạo hiểm cái mạng nhỏ thỉnh cầu Bách Lý Kinh Đào, tại nhãn thần lãnh lệ vẫn thất lạc nhìn về nơi xa xa, y bị một đôi bàn tay to lớn túm gọn vào lòng, song song vang lên tiếng cảnh cáo của Trường Phong đã muốn thất khiếu bốc khói (giận sôi máu): “Muốn chết cũng phải tìm chỗ tốt, ở nơi khỉ ho cò gáy hỏi này hỏi nọ, ngươi muốn uy lang?”
Vì sao tiểu Phùng có thể. Mộ Vũ ấm ức nghĩ, bất quá ấm ức của y rất nhanh bị tràng sói tru thổi bay, song song, Tạ Tương Phùng ở sau cây lớn tước thịt thỏ nướng cũng ‘Ngao’ một tiếng đâm đầu chạy về, giữa màn đêm mịt mùng không phân rõ ai với ai, cứ thế thẳng tắp đâm vào lòng Bách Lý Kinh Đào, hoảng sợ lắp bắp: “Là … là lang, tiếng vừa rồi … là lang đúng không?”
Bách Lý Kinh Đào diện vô biểu tình cúi nhìn tấm thân gầy gò run rẩy cầm cập, bình tĩnh trả lời: “Đúng.”
Trời đất chứng giám, hắn thấy rất kỳ quái, Tạ Tương Phùng thế nào lại sợ lang chứ? Tiếng ‘Ngao’ kinh hãi của y rõ ràng so với lang còn đáng sợ hơn, hẳn phải là lang sợ y mới đúng a.
Tạ Tương Phùng ngạc nhiên ngẩng đầu, trừng trừng nhìn diện mạo tuấn duật của Bách Lý Kinh Đào, bật lùi về sau nhanh như thỏ tử, lẩm bẩm nói: “Nhào … nhào nhầm rồi …” Âm thanh vụn vặn rơi rớt người đã lùi xa, xoay người chạy về phía Trường Phong, dựa vào lời y nói không khó đoán ra, mục tiêu của y là Trường Phòng, chẳng qua, đã bị nguuời khác chiếm trước, Mộ Vũ run bần bật co đầu rụt cổ lủi sâu vô lòng Trường Phong, một bộ ‘Đánh chết cũng không rời’.
Bách Lý Kinh Đào cau mày, lại thấy Tạ Tương Phùng nửa đường chạy về, kéo tay hắn cuống cuồng la lên: “Ngươi … Ngươi không phải bị hù choáng váng chứ? Lang, là lang a, ngươi không mau mau trốn sau hộ vệ của ngươi đi, cứ ngồi đây ngơ ngơ ngác ngác chờ chúng đến ăn à.” Y vừa nói, vừa cố sức kéo kéo Bách Lý Kinh Đào, thoạt nhìn như muốn giúp tên phú gia công tử bị ‘dọa ngây người’.
Nếu là ban ngày, y chắc có thể nhận ra sắc mặt Bách Lý Kinh Đào và Trường Phong đã biến sắc thế nào. Bách Lý Kinh Đào cần hộ vệ bảo hộ, chuyện nực cười tổn hại thanh danh hắn thế này mà để nhóm Cung chủ bằng hữu nghe được, chẳng phải cười rớt cằm đi. Nhưng điều khiến Bách Lý Kinh Đào phát hỏa nhất chính là, hắn … đường đường Kinh Đào Ma cung Cung chủ trong mắt Tạ Tương Phùng lại là kẻ vô tích sự?
Gíó đêm ào ào, sói tru trận trận, âm thanh tất tất tác tác ma quái vọng ra từ rừng cây, bầu không khí ngưng trọng khủng bố mười phần, sự tình đáng sợ hơn đã xảy ra, xung quanh khu đất trống xuất hiện khoảng mười cặp mắt u lục, nương theo ánh lửa dần lụi tàn, có thể lờ mờ thấy hơn mười con lang khổng lồ sung mãnh, mà xem chừng bọn chúng còn có quân tiếp viện cuồn cuồn chạy tới.
“Tuyết Nguyệt Thuơng lang?” Bách Lý Kinh Đào kẽ nhíu mày, không lường được ở cánh rừng nho nhỏ, lại gặp phải loài Lang vương nhạy bén hành vi hung mãnh, thiên tính tàn nhẫn chí cực. Hắn tao nhã từ từ đứng lên, Tạ Tương Phùng ở bên đại khái là cực độ tuyệt vọng, lại cố tỏ vẻ tráng sĩ chặt tay (~ thấy chết không sờn) che chắn trước hắn.
“Vô phương, ai nói ta thiếu ngươi một mạng.” Y gào lên hào khí: “Hộ vệ, chủ nhân ngươi bị dọa ngốc rồi, thừa dịp ta lấy thân uy lang, ngươi nhanh nhanh đem hắn đi đi, được rồi, khi ngươi tới cứu hắn, nghìn vạn lần ngó ngó ta coi, nếu như ta chưa tắt thở, thuận tiện cứu ta luôn, ta … ta không muốn chết a … ” Đến cuối, bỗng nhiên lại nghèn nghẹn nức nở, tấm thân gầy gò đĩnh đạc thẳng tắp theo ý nghĩ tiếp cận đám lang mà run rẩy lẩy bẩy.
Dưới ánh trăng tròn vành vạnh, sắc mặt Bách Lý Kinh Đào và Trường Phong đen như đáy nồi. Tạ Tương Phùng uổng công nhiều năm lăn lộn giang hồ, nhãn lực lại tệ hại đến trình này, không hiểu hắn làm thế nào sống tận đến giờ. Trường Phong thầm xem thường, mặc kệ y, ôm con đà điểu vùi trong ngực nhảy vọt tới sau Bách Lý Kinh Đào, trầm thanh nói: “Gia, để thuộc hạ lên.”
“Không cần.” Lạnh lùng cự tuyệt, khiến Trường Phong sửng sốt, lẽ nào gia muốn tự mình động thủ? Này sao có thể, gia là người cao quý chán ghét huyết tinh sao có thể lãng phí công phu trêи đầu dã lang, hơn nữa, hơn nữa ngữ khí ẩn chứa nộ khí nhàn nhạt, Trường Phong nghĩ a nghĩ a, vẫn nghĩ không ra hắn vì sao tức giận, Mộ Vũ từ tiếng lang tru đầu tiên xuất hiện, đã không dám thốt một lời nào a.
Tạ Tương Phùng nghe phía sau có tiếng người, quay đầu lại, phát hiện cứu tinh gần ngay gang tấc, không khỏi vui mừng quá đỗi, một tay kéo kéo Trường Phong đẩy lên che chắn trước Bách Lý Kinh Đào và mình, thở nhẹ một hơi rầm rì nói: “Ngươi thế nào lại đứng sau hắn? Ngươi … Ngươi thế mới có thể bảo hộ chủ nhân ngươi a, bằng không …”
Đang thao thao nói, y chợt thấy toàn thân ớn lạnh rét run, kẻ y luôn cho là quý công tử cần che chở bất ngờ đằng không, thân hình bạch sắc cao lớn lướt dưới ánh trăng, đột ngột biến mất, Tạ Tương Phùng nhướn cổ đảo quanh một vòng, vẫn không tìm thấy bóng dáng hắn, đợi y lần thứ hai rụt cổ về, giật mình phát hiện Bách Lý Kinh Đào đã đứng cạnh, khiến y hoài nghi phải chăng mình hoa mắt.
“Ngươi .. Ngươi vừa rời đi?” Lòng hiếu kỳ chiến thắng nỗi sợ hãi, Tạ Tương Phùng nghĩ muốn xác minh hai mắt mình có vấn đề hay không, Bách Lý Kinh Đào liếc y ý vị xem thường xoay người bỏ đi, đồng thời tiếng sói tru xung quanh lúc trầm lúc bổng, đàn lang như thủy triều rút lui, lát sau, cả cánh rừng im ắng không còn bóng lang, ngoại trừ xác mấy con chết dưới chân bọn bọ.
“Oa, hóa ra chủ nhân các người là thâm tàng bất khả lộ (che giấu tài năng) a.” Tạ Tương Phùng ngốc ngốc reo lên, giờ đã hiểu chuyện gì xảy ra. Hai mắt cuồng mộ nhìn Bách Lý Kinh Đào, làm tự tôn khắc trước bị thụ thương của hắn nháy mắt khôi phục. Bất quá một khắc sau, dội vào tai hắn tiếng thét the thé chói tai: “A a a, lang a, này. . . . . . Này chúng còn chưa chết, a a a. . . . . .”
Bách Lý Kinh Đào xoay người lại, nheo mắt nhìn thân ảnh bị bạch lang dọa sợ chạy thục mạng, thật không biết Tạ Tương Phùng rốt cục sợ gì chứ, sói kia không phải đã mất sức công? Sao y còn chạy chối chết.
Hắn nghi hoặc nhìn Tạ Tương Phùng chạy thẳng tới chỗ mình, khởi binh vấn tội gào rú: “Ngươi tại sao không gϊếŧ chúng, ngươi… Ngươi cố ý dọa ta sợ đúng không? Hay…” Mắt lóe sáng như đã ngộ ra: “Nga, nguyên lai người là tín đồ Phật giáo a, khó trách khó trách.”
“Gia bất quá chỉ là không thích nhiễm máu cầm thú.” Trường Phong bình đảm giải thích, trong lòng ngao ngán bất đắc dĩ, tiểu quỷ Tạ Tương Phùng không hề thua kém Mộ Vũ mồm rộng lưỡi dài (nguyên: áp tử chủy = mồm vịt), gia cực ghét tín đồ phật giáo, y lại cứ năm lần bảy lượt miên man nói. Mắt nhìn Mộ Vũ trong ngực ngóc đầu dậy, gã nhanh tay lẹ mắt điểm á huyệt (huyệt câm) của y: Gia giờ tâm tình bất hảo, nếu để tiểu gia hỏa mở miệng, thật sự mạng khó giữ a.
Bốn người quay lại xe ngựa, tùy tiện ngủ một đêm, ngày thứ hai tiếp tục đi, Tạ Tương Phùng hỏi họ muốn đi đâu, lại không ai trả lời, chỉ nói đi rồi sẽ biết. Y thận trọng suy xét, với võ công Bách Lý Kinh Đào và Trường Phong, muốn lừa bán đương kim thái tử hiển nhiên là dư giả, chẳng cần tốn công lừa gạt một kẻ thừa biết vô dụng, thế nên y khá yên lòng.
Chạng vạng ngày thứ hai, khi xương cốt Tạ Tương Phùng và Mộ Vũ đã rã rời xe ngựa dừng trước cửa một khách điếm bình dân.
Thương Lãng thành không thể sánh với Lục đại thành thị của Long tôn hoàng triều, bất quá cũng xem như thành lớn, lữ khách hành nhân (người qua đường) đi lại tấp nập đông đúc, khách trọ đương nhiên không ít, lúc nhóm người Bách Lý Kinh Đào đi mướn phòng, cũng chỉ còn hai gian Thiên tự và một gian Địa tự.
Mộ Vũ nhanh nhảu chia phòng, mình và Trường Phong một gian Thiên tự, xa phu Diệp Phong một gian Địa tự, còn Bách Lý Kinh Đào và Tạ Tương Phùng ở gian Thiên tự còn lại. Y tự thấy mình chia phòng rất ổn thỏa, chẳng ngờ khẩu tử nhà mình lại giữa đường phá ngang.
“Ta phải ở cạnh gia.” Trường Phong lãnh đạm nói, gã là cái bóng là thuộc hạ của Cung chủ, gã có trách nhiệm với an nguy của Cung chủ, đây là nguyên tắc thiết, bất dung cải biến.
“Vậy để ta ở cùng tiểu Phùng?” Mộ Vũ cường điệu kêu lên: “Ngươi, tử nhân kiểm vô lương tâm, không thấy chúng ta là dạng gì à, là tay trói gà không chặt đó, lớn lên lại thanh tú phiêu lượng, chẳng may có kẻ đánh chủ ý lên chúng ta, hỏi chúng ta làm thế nào tự bảo vệ mình a, huống chi hai gian Thiên tự căn bản cách xa nhau. Hơn nữa, gia lợi hại thế, cả lang sói cũng bị dọa sợ chạy cong đuôi, hắn còn cần ngươi bảo hộ sao?”
Trường Phong nín lặng, Mộ Vũ thấy gã không nói, càng đắc ý, chuyển sang Bách Lý Kinh Đào: “Đương nhiên, gia cũng cần người múc nước dâng trà, thôi để ta chung phòng với gia, ngươi và tiểu Phùng…” Chưa dứt lời, hai đạo thanh âm đồng thời vang lên: “Đừng.” “Không thể.”
“Aha được rồi, vậy theo cách trước của ta đi.” Mộ Vũ sung sướиɠ vỗ tay đôm đốp, dáng vẻ hiển nhiên là thế, không có cách khác.
Bách Lý Kinh Đào cân nhắc một lúc, khoan thai phất tay áo, nói: “Hảo.” Cứ thế, Diệp Phong nhận mệnh về Địa tự, nơi đó có mã bằng chuyên biệt cho ngựa ăn, gã thấy cũng tốt ở gần có thể chăm sóc tám con Đại uyên lương câu. Bách Lý Kinh Đào và Tạ Tương Phùng, Trường Phong và Mộ Vũ lần lượt từng người về phòng.
“Mộ Vũ không phải thị tùng của ngươi à? Vì sao lại ngăn y hầu hạ?” Vừa vào phòng, Tạ Tương Phùng ngồi phịch xuống ghế, xương khớp rời rã từng mảnh, bất quá lòng hiếu kỳ và tính bao đồng chiến thắng tất cả, y không hiểu vì sao Mộ Vũ vừa nói muốn ở cùng chủ nhân, vị công tử này lại kiên quyết bác bỏ.
“Không phải y chết thì ta mất mạng.” Bách Lý Kinh Đào hời hợt đáp lại. Thấy Tạ Tương Phùng tròng mắt sắp rớt ra, hắn biết đã nói quá mức ngắn gọn khó hiểu với y, đành nhẫn nại giải thích: “Y nếu không phải bị ta gϊếŧ, thì chính là ta bị y bức chết, bất quá khả năng y bị ta gϊếŧ cao hơn, bởi ta sẽ không để y sống đến lúc ta tức chết.”
Tạ Tương Phùng cái hiểu cái không, y nghĩ chủ nhân này quá ư kỳ quái, nếu Mộ Vũ đã không hợp ý hắn, tại sao còn giữ y?
Bách Lý Kinh Đào nhìn ra nghi hoặc của y, tiếp tục nói: “Vì Trường Phong, Trường Phong thích y.” Nghe xong, Tạ Tương Phùng suy nghĩ một lúc, rốt cục minh bạch ý hắn.
“Nói đúng a, hộ vệ kia rất đắc lực, ngươi luyến tiếc thủ hạ, gã lại thích Mộ Vũ, cho nên người không thể làm gì khác là chịu đựng Mộ Vũ. Nãy, hộ vệ của người khăng khăng bác bỏ kiến nghị để Mộ Vũ và ngươi chung phòng, vì gã sợ ngươi và ái nhân gã ở chung sẽ là lưỡng hổ tương tranh ắt có con chết, đúng không?”
“Đại thể không sai.” Bách Lý Kinh Đào hơi kinh ngạc nhìn Tạ Tương Phùng bằng con mắt khác, nga, tiểu gia hỏa cũng khá nhạy bén a, hắn lại nói: “Bất quá ngươi có điểm sai rồi, ta và Mộ Vũ ở chung, không phải lưỡng hổ tương tranh, mà là lang trư hội ngộ.” Hắn phi thường bất mãn cái cách Tạ Tương Phùng đánh đồng mình với Mộ Vũ, nói giỡn sao, cái tên ăn không ngồi rồi kia còn chẳng chịu nổi một chưởng của mình.
“Lang trư hội ngộ?” Tạ Tương Phùng trợn tròn mắt, ngấm ngầm thối lui, y nghĩ bản thân so ra chả thông minh gì hơn Mộ Vũ, thậm chí kém cỏi hơn y vài ba phần, ở cùng Bách Lý Kinh Đào, nào phải trư lang gặp gỡ, mà là lấy kê uy lang a.
Thấu rõ ý nghĩ của y, song Bách Lý Kinh Đào lười giải thích, đến khi tiểu nhị đánh nước nóng bê vào, hắn liếc qua Tạ Tương Phùng, lãnh đạm nói: ” Tẩy đi.” Y lại hắc hắc cười cười xua tay, cố tình làm tư thế ‘mời’, ý mời hắn đi tẩy trước.
Khóe miệng khẽ nhướn, lần đầu tiên chứng kiến dáng dấp khúm nhúm của thiếu niên vô lại, hẳn là bị câu ‘lang trư hội ngộ’ dọa sợ đi? Bước về phía giường, hắn lạnh đạm bỏ lại một câu: “Ngươi tẩy trước đi, mùi, ta chịu không nổi.”
Mới hơi hơi có hảo cảm lại vì nửa câu sau của hắn tức khắc tiêu biến không chút tung tích, Tạ Tương Phùng hai mắt phừng phừng nộ hỏa lườm nguýt kẻ an tọa trêи sàng (giường): A phi, cái gì mà chịu không nổi, người chả ở cùng ta hai ngày sao, hơn nữa người ta có mùi gì…. làm sao làm sao … Ác….Y không tin hít thử mấy hơi, ngửi ngửi người mình, kết quả kém bị hun chết.
Mùi thực không tốt lắm a. Tạ Tương Phùng hậm hực vòng ra sau bình phong, tiếng nước rào rào quấy nhiễu Bách Lý Kinh Đào vô pháp chuyên tâm luyện công, tâm tựa hồ có cái gì đó rục rịch, chẳng thế nào khắc chế được. Vì thế hắn dứt khoát xuống giường định đi tản bộ, lại bị bóng người thon dài sau tấm bình phong cướp đi tầm nhìn.
Y rất gầy, thật giống nhân vật trong bì ảnh kịch hồi nhỏ vô tình thấy qua, chậc, chắc cần tìm thời gian hảo hảo bồi bổ cho y. Bách Lý Kinh Đào than nhỏ, rồi lại chợt sửng sốt: ta làm sao vậy, Tạ Tương Phùng gầy hay béo liên quan gì đến ta, vì sao còn muốn thay y bồi bổ, kỳ quái, cảm giác này thực kỳ quái.
“Tiểu Phùng, đây là y phục của ngươi.” Mộ Vũ hô to gọi nhỏ chạy ào vào: “Gia đang tắm à? Ngươi thay ta chà lưng cho hắn nha, còn có, ta đến lấy xiêm y hắn đi giặt ….” Y đẩy cửa tiến vào, bắt gặp sắc mặt khó coi của Bách Lý Kinh Đào, liếc qua Tạ Tương Phùng đang thống kɧօáϊ tẩy, hóa đá tại cửa.
Lúc sau _______
“Trường Phong, huynh nói gia và tiểu Phùng ở chung, không có chuyện gì chứ?” Ở một gian phòng Thiên tự vọng ra tiếng thở dài lo lắng: “Dù sao tiểu Phùng là do ta cứu lên xe, y vì kháng cự nam nhân vũ nhục y, thà bị đánh chết cũng không hé răng kêu một tiếng, nếu gia lại ăn con nhà người ta, ta….Ta cũng quá có lỗi với người ta a.”
“Gia sẽ không nhìn trúng y đâu, còn có, nếu ngươi vẫn cứng đầu không chịu sửa đổi cách ăn nói, sớm muộn có ngày, gia nhẫn không được nữa, ra tay với ngươi, ta xem ngươi làm sao.” Trường Phong và Mộ Vũ cùng ngồi thưởng trà chuyện phiếm.
“Không quan hệ, ta chỉ biết, Trường Phong huynh nhất định sẽ cứu ta, dù huynh đối với gia một mảnh trung tâm, vẫn sẽ cứu ta.” Mộ Vũ mặt mày rạng rỡ hạnh phúc nhào người qua chiếc bàn con áp sát gã, y biết Trường Phong tốt với mình nhất, tuyệt sẽ không giương mắt nhìn mình chết thảm dưới chưởng của gia, bằng không y nào có thể sống tới giờ đâu.
“Ngươi nói không sai. Nhưng mấu chốt là, võ công ta không bằng gia, ngươi lại không biết võ, đến cuối, đôi ta chỉ có thể chết thảm dưới tay gia, xuống suối vàng làm đôi uyên ương số khổ thôi.” Trường Phong buông chén trà, buồn cười nhìn Mộ Vũ, thật không rõ, muốn vật nhỏ ngậm miệng hoặc có lẽ nói đôi ba câu hữu ích sao khó quá đi?
“Này cũng tốt a, miễn là huynh bồi ta.” Mộ Vũ ở trong lòng Trường Phong cọ a cọ: “Trường Phong, đêm nay huynh chiều ta được không? Ta…Ta hết chịu nổi rồi, huynh đừng để ta hóa thành hồ ly tinh không biết xấu hổ câu dẫn huynh nha, ta không muốn đâu nghĩ cũng biết vô sỉ à.” Miệng nói thế, ngón tay thon dài của Mộ Vũ đã giải khai nút buộc xiêm y Trường Phong: “Trường Phong, ta không nhịn được nữa à, ngươi muốn ta đi muốn ta đi, bằng không chứng tỏ huynh không thương ta, không thương ta.”
Xuống tay không hề do dự, Mộ Vũ nháy mắt mê man người mềm nhũn ngã vào lòng gã, khuôn mặt luôn lãnh ngạnh hờ hững rốt cục mềm hóa, Trường Phong vuốt ve suối tóc bóng mượt của Mộ Vũ, khe khẽ thờ dài: “Ngươi vật nhỏ này, thực vô nhân tính, không biết ta nhịn cực khổ lắm sao? Ngươi mới mười lăm a, sớm như vậy tiến tới sẽ làm ngươi bị thương.” Vừa ôn nhu tự nói, vừa cẩn thận đặt Mộ Vũ xuống giường, bản thân ngay ngắn ngồi lại lên ghế bắt đầu vận công.
Khi ấy, ở gian Thiên tự khác, Bách Lý Kinh Đào khoanh chân ngồi trêи giường vận khí, Tạ Tương Phùng thì ngồi cạnh bàn, nương theo ánh nến may may vá vá kiện nội y duy nhất, vừa khâu vừa thở dài thườn thượt, nghĩ tới thất sắc bào tử mình liều mạng nửa năm mới làm thành, bị Bách Lý Kinh Đào nhẫn tâm lấy chổi hất vô hố phân, y tức giận nghiến răng nghiến lợi. (bào tử = ngoại y> trung y> nội y> y lý)
“Đã nói ngươi không cần vá nữa, mai bảo Mộ Vũ đưa ngươi mấy bộ xiêm y.” Bên giường bỗng vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn.
Tạ Tương Phùng vẫn không ngẩng đầu, hừ hừ hai tiếng gọi là đáp lại, lâu sau, y mới từ tốn nói: “Đồ của người ta mãi mãi là của người ta, ta có thể mượn mặc vài ngày, liệu có thể mượn cả đời? Ngươi tự ý ném ngoại y của ta, sau này ta lấy gì mặc? Quên đi quên đi, đại thiếu gia như ngươi, đâu như khách giang hồ chúng ta tân tân khổ khổ kiếm ăn từng bữa, nội y này không hề dính bùn, nhiều lắm chỉ là hơi khó ngửi, chờ ta vá xong giặt giũ sạch sẽ tổng có thể dùng tiếp đi?”
(khách giang hồ: đi khắp nơi, làm mọi nghề để kiếm sống tỷ như mãi võ, bốc quẻ, v.v…)
“Y phục này cho ngươi.” Bách Lý Kinh Đào xuống giường, đi đến cạnh Tạ Tương Phùng, kiện nội y kia đích xác bốc mùi mồ hôi nhàn nhạt, bất quá không khó ngửi a, chỉ là… Quá ư rách nát, đánh đến năm bảy miếng vá, thật không biết y thế nào mặc vào, nội y a, chẳng lẽ không thấy nó cọ sát vào da thịt?
“Cho … cho ta?” Tạ Tương Phùng miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng ngỗng: “Y … y phục này cho ta?” Không thể trách y quá đỗi kinh ngạc, Mộ Vũ là thị tùng, lại không hề mặc trang phục người hầu, y phục của y đều là vải vóc thượng hạng, do sư phó nổi danh may, không có biện pháp a, ai bảo Trường Phong có tiền, lại chịu bỏ tiền vốn cho y tiêu xài.
“Đúng, dù sao cũng không thể mặc lại.” Bách Lý Kinh Đào gật đầu, thành thật nói ra sự thật, suýt chút kéo lệch mũi Tạ Tương Phùng: Kháo, nguyên lai là thế, chả phải tốt gì với mình, chẳng qua đồ mình dùng qua, công tử y căn bản thấy ghê tởm, dù để thị tùng mặc lại cũng chịu không được.
Tạ Tương Phùng thấy thương tâm, cảm giác như bị vũ nhục, nhất là ngữ khí Bách Lý Kinh Đào rõ ràng không phải vũ nhục, chỉ là thản nhiên tuyên bố sự thực, càng làm y căm phẫn không thôi, yên lặng thấp đầu, tiếp tục khâu vá tấm y phục rách nát, âm thầm phát thệ trong lòng, nhất định phải nhanh chóng rời đi, mau mau kiếm tiền, đợi gom đủ tiền bộ y trang đi mượn này là hết nợ, cùng vị công tử cao quý kia mỗi người một ngả, dù gì … dù gì trong mắt hắn mà nói, mình bất quá chỉ là một kẻ qua đường vừa bẩn vừa thối vừa thiếu giáo dưỡng, làm hắn khó chịu.
Tâm bỗng nhiên trỗi lên cỗ bi thương, không biết vì sao, nó na ná như bi thương tuyệt vọng. Tạ Tương Phùng đột ngột đứng lên, tức tối nói: “Ngươi ngủ đi, ta ra ngoài vá áo.” Hẳn là tại mình đi, hại hắn muốn ngủ lại không ngủ được, nếu thế, lúc ở rừng ngủ trêи mã xa, tại sao vẫn có thể ngủ cùng mình, sớm biết, sẽ không vì trốn tránh đám hào nô mà đáp ứng lên xe bọn họ.
Bách Lý Kinh Đào nghi hoặc nhìn Tạ Tương Phùng vành mắt đo đỏ, mình … mình đã nói gì sai? Hình như … hình như vật nhỏ có điểm không thích hợp. Hắn chẳng hiểu ra sao cả, chặn trước mặt Tạ Tương Phùng: “Không cần, ta chỉ muốn ngươi ngủ sớm, không phải hai ngày nay ngươi không được nghỉ ngơi tốt sao? Huống chi trêи người còn mang thương tích, ta nhường giường cho ngươi.”
Tạ Tương Phùng tức tối ngẩng phắt đầu dậy, bắt gặp đôi mắt trong suốt của Bách Lý Kinh Đào, đôi mắt ấy không tồn tại một tia châm chọc cười nhạo, tức khắc y cảm giác thân thể buộc chặt như được xả lỏng, thầm oán giận nói: Tử nhân kiểm đáng ghét, trước nói lời tổn thương ta đến mình mẩy thương tích, sau lại xuất ra biểu tình ta là nghĩ cho ngươi, đáng ghét, đáng ghét, nếu ghét bỏ ta, tại sao… tại sao phải bày ra cái vẻ lo lắng quan tâm như thế …
“Khỏi cần, để ta đi.” Giận dỗi bước ra ngoài, không hiểu vì sao đêm nay tâm tình thất thương như vậy, chẳng qua quý công tử nói có mấy câu, mắt đã có lệ ý, nghĩ lại y Tạ Tương Phùng bao năm phiêu bạt giang hồ, nào từng uất ức như thế này a, không được, kiên quyết không thể rơi nước mắt trước mặt hắn, bằng không hắn chắn chắn sẽ lại chế nhạo mình.
“Ngươi … ngươi sao lại khóc?” Bách Lý Kinh Đào chớp chớp mắt khó hiểu, trời đất chứng giám, hắn không hề khi dễ tiểu Phùng a, thậm chí vì y, bản thân bình sinh lần đầu tiên nhường giường cho người khác ngủ, thế nào … như thế nào lại chọc y khóc ni? Ma xui quỷ khiến, hắn bước lại gần Tạ Tương Phùng, chỉ phúc (bụng ngón tay) nhẹ nhàng xóa đi nước mắt trêи mặt y.
“Ta … Ta mới không khóc đâu, na … mặt … trêи mặt là nước, là nước …” Tạ Tương Phùng luống cuống lắp bắp: “Vì ta…. Ta vừa uống rất nhiều nước, nên … nên nước chảy ra từ mắt …” Gạt đi bàn tay thon dài ấm áp, trái tim vô cớ đập điên cuồng: “Ngươi chả phải ghét ta sao? Ta chỉ là tên vô lại hạ cửu lưu, bẩn hề hề thối hoắc, y phục ta mặc rồi, ngay cả người hầu của ngươi cũng chả thèm mặc lại, vậy quý công tử cao sang ngài còn cần nhờ gì tôi nữa?”
“Ta… Ta chỉ thấy ngươi cực khổ quá, muốn ngươi sớm đi ngủ thôi.” Bách Lý Kinh Đào rốt cục biết được mấu chốt vấn đề ở đâu, kỳ quái, lẽ nào mình không thể cùng người khác sống chung ư? Tiểu Phùng chỉ thấy mình ghét bỏ y, lại không biết nó chỉ là cái cơ che giấu sự quan tâm của mình.
Như bong bóng xì hơi, Tạ Tương Phùng thoáng cái mềm lòng, mặt hơi hơi đỏ lên, gục đầu, luống cuống né tránh không biết nên nói gì đây, ấp a ấp ung nửa ngày, y mới hô lỗ ngắc ngứ ra một câu: “Na… na nếu thế, ta…. Ta đi ngủ.” Cũng không dám nhìn sắc mặt Bách Lý Kinh Đầu, tức khắc xoay người vội vội đi ra ngoài.
“Ngươi khẳng định là buồn ngủ? Đó là hướng ra cửa.” Bách Lý Kinh Đào xưa nay diện vô biểu tình cũng nhịn không được khóe miệng cong lên: Tuy tính tình kỳ quặc, nhưng rất khả ái a, giống như vịt con kiêu ngạo, mồm miệng ngang ngạch, hành đông lại ngốc ngốc khả ái vô địch.
Tạ Tương Phùng sửng sốt, ngoảng đầu lại thấy, quả nhiên giường ở sau lưng, mặt xoạt cái đỏ ửng, mồm miệng vẫn ương ngạch nói: “Ai… Ai chả biết đó là cửa a, ta … ta muốn đi mao xí.” Y cuống cuồng chạy vội ra khỏi phòng, như sợ nghe thấy tiếng cười của Bách Lý Kinh Đào.
Bách Lý Kinh Đào bật cười, ngồi xuống ghế lặng lẽ vận công, đã là giờ Tuất (19 – 21h), xung quanh dần dần tĩnh lặng, khách nhân ở trọ đều đã nhập mộng đẹp.