Thành Lục Bình, Kinh Đào Ma cung.
Đêm khuya, trăng treo giữa trời, rải rắc xuống gian phòng yên tĩnh một dải sáng thanh sạch.
Trêи tháp đối diện cửa sổ, một người độc tọa. Ngực bụng chậm rãi nhấp nhô, hô hấp bình ổn đều đều, ánh trăng như nước, bao phủ người nọ.
Nhìn kỹ, lúc người này hít thở, tầng tầng bụi sương bao bọc cơ thể, chùm nguyệt hoa (ánh trăng) bàng bạc chiếu thẳng trán hắn, tựa như đang bị hấp thụ, nếu có vị cao tăng hay đạo trưởng đắc đạo nào ở đây, chắc hẳn sẽ rất đỗi kinh ngạc, đơn giản vì người nọ chọn dùng phương pháp thổ nạp (hít thở) luyện công, là tâm pháp tối cao chỉ tồn tại trong truyền thuyết — ‘Tôn ma lộng nguyệt’.
Truyện kể rằng Tôn ma lộng nguyệt là tuyệt phẩm tối cao giữa hàng vạn hàng nghìn tâm pháp thế gian, từ thời Thượng cổ vừa xuất hiện đã gây chấn động lớn, tiếc là đã tiêu nặc vô tung (biến mất không còn tung tích), mấy ngàn năm sau, bao kẻ vì tâm pháp này ngày nhớ đêm mong thần hồn điên đảo, cũng từng lan truyền nơi này nơi kia phát hiện tin tức của tâm pháp Tôn ma lộng nguyệt, song chung quy lại là một hồi tàn sát lẫn nhau bị người người giễu cợt nhạo báng mà thôi.
Đến cuối, tất cả lựa chọn tin rằng, tâm pháp này là hư cấu, là khát vọng tối thượng của lực lượng quân nhân xây trêи huyễn tượng mỹ hảo của họ, không tồn tại ở hậu thế.Thế là dần dần, Tôn ma lộng nguyệt rơi vào quên lãng. Nhưng đêm nay, trong gian phòng nhỏ, trêи người thiếu niên anh tuấn, tâm pháp Tôn ma lộng nguyệt tái xuất, nếu tin tức truyền ra giang hồ, sợ lại dậy hồi sóng to gió lớn sấm rền chín tầng trời.
Thanh niên bỗng thu lại thủ thế, song nhãn đóng chặt bừng mở, tinh quang chớp lóe thần thái trầm tĩnh, đến ánh trăng thanh lãnh dưới mục quang sáng rực sắc bén của hắn cũng ảm đảm thất sắc.
Thanh niên từ từ thở ra, lạnh lùng nói: “Vào đi.”
Cửa ‘chi nha’ bị đẩy ra, một nam nhân rắn rỏi cao ngất cung kính đi vào, khom người hành lễ với nam tử khoanh chân ngồi trêи tháp: “Khởi bẩm Cung chủ, Tổng cung chủ đưa Ma tôn lệnh triệu tập.”
“Việc gì?” Thanh niên thần sắc bất vi sắc động, thuận miệng thờ ơ hỏi một câu, nói cực kỳ ngắn gọn.
“Không rõ.” Nam tử cao lớn phong thái giống chủ tích tự như kim (ít lời). Nương theo ánh trăng lơ mờ, có thể thấy tướng mạo nam tử so ra kém chút thanh niên, song cũng rất anh tuấn xuất sắc, thuộc kiểu nhân vật oai hùng khiến thiếu nữ hoài xuân nhớ mãi không quên, chỉ tiếc, hắn tuy lãnh mạc, nhưng khí thế so với thanh niến còn kém quá nhiều.
“Ngày mai xuất phát.” Thanh niên đứng dậy rời tháp, tùy ý hất tay áo, giữa cỗ khí tức lăng lệ (sắc bén) mơ hồ toát ra quý khí ưu nhã trời sinh. Mà nam tử cao lớn ngầm hiểu, đứng lên đi ra, lưu lại mình thanh niên trong phòng thong thả dạo bước.
Thành Lục Bình chiếm cứ nghìn dặm, là một trong những thành trì lớn nhất của Long Tôn hoàng triều, ba mặt giáp núi một mặt giáp biển, thủy bộ giao thông vô cùng tiện lợi, phồn hoa là chuyện miễn bàn. Trêи đường cái quan nơi nơi nhan nhản người ngoại bang tóc vàng mắt xanh, hai bên đường phố điếm phô san sát, tiếng rao hàng cao thấp trầm bổng, còn có tiểu nha đầu đại hán mãi nghệ giang hồ diễn tạp sái (xiếc ảo thuật/ ca hát tạp kỹ), thường thường phô ra bản lĩnh tuyệt hảo, khuấy động nhân chúng vây xem thi thoảng bộc phát trận trận ủng hộ.
Bách lý Kinh Đào chắp tay xuyên qua đường cái quan phồn hoa náo nhiệt, đôi mày kiếm nhíu chặt. Hắn thích yên tĩnh, xưa nay không ưa náo nhiệt thế này, nhưng hôm nay trước tiên phải tới Tô bạch lão ký lấy tín vật Tổng cung, thế nên hắn bất đắc dĩ phải bước xuống quan đạo phồn hoa nhất thành Lục Bình, còn mã xa đã ở đình Sơn Âm ngoại thành Lục Bình nghêng đón hắn.
Tùy tùng khôi ngô cao lớn Trường Phong bên cạnh cũng xụ mặt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn thẳng tắp về trước. Tính tình gã lãnh mạc, tàn nhẫn vô tình, hành sự chu đáo thận trọng, là trợ thủ đắc lực của Bách lý Kinh Đào, Tổng cung chủ nếu muốn triệu hoán Bách lý Kinh Đào, chắc chắn sẽ phái người thông tri Trường Phong. Tuyển người nghìn vạn lần không thể lầm, nếu Ma tôn lệnh rơi vào tay tên kia, Bách lý Kinh Đào không dám chắc có thể tới được nơi hẹn hay không.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Bách lý Kinh Đào không khỏi liếc tới tùy tòng Mộ Vũ.
Đôi khi chính hắn rất buồn bực, bản thân dưỡng Mộ Vũ rốt cục là đang làm gì, lẽ nào đã lãng phí lương thực của Kinh Đào ma cung rồi sao? Phàm là chính sự, Mộ Vũ nào có năng lực phiêu phiêu lượng lượng xử lý một sự vụ? So với năng lực xuất sắc của Trường Phong, y quả thực như thằng ngốc, tính tình bát nháo so ra còn hơn mình và Trường Phong rất nhiều hơn.
Lẽ nào lão thiên gia cố tình phái hai người tới, chẳng qua là muốn hắn minh bạch cái gọi là ‘Cách biệt một trời một vực’ mà thôi. Bách lý Kinh Đào bị ý nghĩa của chính mình chọc cười, mắt liếc sang bên, thấy trong mắt Trường Phong lộ ra tia ôn nhu khó gặp, sủng nịch nhìn Mộ Vũ.
Đúng rồi, đó là nguyên nhân mình lưu lại Mộ Vũ, dù y ngốc nghếch hết thuốc chữa, song y là động lực giúp Trường Phong càng thêm xuất sắc. Có y, Trường Phong hết thảy bình thường, không có y, Trường Phong sẽ thất thường, mà mỗi khi Ngu ngốc phạm lỗi, chính là lúc Trường Phong siêu thường tận lực vì Ngu ngốc chuộc tội.
Bách Lý Kinh Đào khẽ thở dài một hơi: Không sai, chính là, bồi dưỡng một thuộc hạ hảo tâm phúc không dễ a, trung tâm và năng lực, thường được cái này mất cái kia, mà có thể được việc như Trường Phong thế này hai người đảm đương mới đủ, đúng là khó có được. Cũng vì thế, Mộ Vũ vô luận phạm lỗi gì, đều được tha thứ.
“Đại bổ hoàn đại bổ hoàn đây, đại bổ hoàn Tạ thi chính tông ích thọ duyên niên (kéo dài tuổi thọ), nâng cao công lực đê.” Tiếng ra hàng trong trẻo bỗng vang lên đâu đây, bởi khoảng cách quá gần, Bách lý Kinh Đào lơ đãng liếc mắt nhìn về hướng đó, chỉ một cái liếc mắt, người xưa nay lạnh lùng như hắn cũng không khỏi phì cười.
Đó là một thiếu niên y phục bảy màu sặc sỡ, đầu tóc rối rối dính đầy vụn cỏ vỏ cây, theo cái đầu lúc lắc lên xuống của y tạp vật rơi rớt lả tả, khiến cho bách tính vây quanh nghiêng ngả cười ha ha. Mà thiếu niên tuyệt không thấy xấu hổ, tay khua phá la ỉnh ỏi, ra sức quảng bá đại bổ hoàn.
“Các vị hương thân phụ lão, các vị không nên bỏ qua cơ hội ngàn năm khó gặp này a, đại bổ hoàn thiên niên ích thọ, ăn đại bổ hoàn Tạ thị của ta, lão đầu nhi (ông lão) hóa mỹ thiếu niên, ăn đại bổ hoàn Tạ thị của ta, nữ nhân vô diễm hóa tái Điêu Thuyền, ăn đại bổ hoàn của ta, thiếu niên một đêm kim thương không ngã (bổ thận tráng dương, balp balp….), ăn đại bổ hoàn của ta, trường sinh bất lão sánh cùng thiên địa nhật nguyệt ….”
Từ* thiếu niên soạn ra có chút thú vị, song khó tránh bị kinh thường. Bách lý Kinh Đào ngầm bình luận, vừa định bước tiếp, đã nghe Mộ Vũ hô hố cười nói vọng vào: “Tốt, tốt, tiểu ca nhi ca hay lắm, đến lại đi nào, đại bổ hoàn này còn cái gì tốt nữa? Mau mau nói đi, biết đâu ta sẽ mua vài viên.”
(*Từ: lối văn để hát như từ khúc詞曲)
Bách lý Kinh Đào nhíu mày, oán thầm đúng là ăn no rửng mỡ, quả nhiên. Nhìn, đây là đâu y điên điên khùng khùng náo loạn lên chứ. Thiếu niên thấy có người hưởng ứng, hứng phấn bừng bừng, kɧօáϊ chí haha cười lớn: “Không dối gạt người anh em, đại bổ hoàn của ta tốt không kể xiết, ngươi biết Ma Cung lừng lẫy tiếng tắm ở thành Lục Bình chúng ta không?”
Lời vừa thốt ra, đầu mày Bách lý Kinh Đào nhíu chặt, bụng nghĩ chẳng lẽ trong Ma Cung ta lại có kẻ đi mua đại bổ hoàn của bọn giang hồ bịm bợp? Nếu thế, để Trường Phong hảo hảo tra xét, nhân tiện thanh lý môn hộ, ta không muốn dùng cặn bã. Ý đã quyết, biểu tình càng tuấn lãnh, hai tay khóa trước ngực, lạnh lùng nhìn tiểu sửu (tên hề), nghe xem y nói thế nào.
Mộ Vũ lanh lẹ, nhào tới nói: “Ma cung làm sao? Nói ngươi a, ngươi đừng dối ta, ta và người Ma Cung có qua lại, ngay cả Cung chủ ta cũng đã gặp.” Y dứt lời, thiếu niên bèn cười, cả tiếng nói: “Ngươi quen đâu bằng ta quen, nói thật cho ngươi biết nha, Cung chủ Ma Cung là huynh đệ của ta, hắn thường xuyên mua đại bổ hoàn của ta để tăng tiến công lực, đừng xem ta hiện tại ở đây rao hàng, tới Ma Cung, ta là khách quý đó, người trong Ma cung luôn yêu thích đại bổ hoàn của ta…”
Hắn là Bách Lý Kinh Đào thường ngày bình tĩnh trấn định gặp biến bất kinh, lúc này lại bị đả kϊƈɦ đến choáng váng, suýt bị tức đến thổ huyết, kinh ngạc trợn trừng mắt nhìn thiếu niên khoác lác nước miếng văng tứ tung, mắt hắn thình lình bừng sát khí, tiểu tử hỗn trướng từ đâu chạy đến, làm ô uế thanh danh ta, ta thửơ nào nhận thức tên hề như y, càng không nói đến xưng huynh gọi đệ, còn cái gì khách quý…
Nghe tới đây, hắn định tiến lên, bỗng nghe một giọng nam trầm tĩnh vang lên: “Hồi Cung chủ, y chẳng qua chỉ là tiểu sửu khiêu lương giang hồ (kẻ diễn trò lừa gạt), mượn danh Ma cung đề cao giá trị của y, Ma cung chúng ta ở đằng cấp nào, sao phải chấp nhặt với hạng người này. Gia người nhìn nhân chúng vây xem cười thành cái dạng gì đi, họ đều biết y đang khoác lác, tiểu sửu như y không đáng để Cung chủ hạ thấp thân phận, vì y bẩn tay dơ kiếm, đều không đáng.”
Trường Phong không phải người nhiều lời, giờ lại tốn hơi thừa lời giải thích dông dài, Bách Lý Kinh Đào biết gã là đang nghĩ cách cứu tên hề kia một mạng, có lẽ bởi vì thấy Mộ Vũ và y chơi rất vui. Ngẫm lại, thuộc hạ tâm phúc nói không phải không có lý, gϊếŧ gà đầu cần dao mổ trâu, xử lý một tiểu sửu khiêu lương giang hồ nho nhoi, không cần Cung chủ Ma cung động thủ.
Sau khi cân nhắc kĩ càng, hắn thu liễm sát khí, thầm xấu hổ tự kiểm điểm: Đoạt Hồng thường nói ta lãnh mạc biết tự kiềm chế, song đôi khi khó tránh xúc động, khí độ bất khoan*, hôm nay xem ra, không sai đi, Thiên Trảm ngày ngày hi tiếu giang hồ, ta trộm nghĩ hắn không gượng dậy nổi, ngẫm lại, khí độ hắn vượt xa ta, phải nghĩ cách, chừa bỏ tật xấu, biết đâu thu được kết quả viên mãn.
(*khí độ bất khoan: >< phong thái khoan dung rộng lượng)
Hắn ở đây tự kiểm điểm, bên kia Mộ Vũ và thiếu niên khoác lác đã cãi nhau tưng bừng, sau dứt khoát kéo y tới trước mặt Bách lý Kinh Đào và Trường Phong, bị Cung chủ nhà y hung ác trừng, tiểu tử này mới ý thức được bản thân nhất thời hiếu thắng, đại khái lại rước họa vào thân, may còn có người có thể thay y thu dọn cục diện rối rắm, quay sang Trường Phong năn nỉ: “Phong a, y nói gì huynh cũng nghe thấy đó, ta nói y, y lại châm chọc ta, giận lắm a, thế nào cũng phải dẫn y đi diện kiện Cung chủ, chọc thủng da trâu nhà y mới thôi, Phong à…”
Bách Lý Kinh Đào hừ một tiếng, xoay người bước thẳng. Trường Phong tức giận hung dữ trừng Mộ Vũ, ngang ngược giật tay y ra khỏi tay thiếu niên, lạnh lùng nạt y: “Ngươi còn dong dài, ta cũng không cứu nổi ngươi, đi, gia bực mình rồi đó, ngươi không biết gia thích yên tĩnh, không thích ồn ào sao?” Lờ đi thái độ kiêu ngạo mạn của thiếu niên, lôi xềnh xệch Mộ Vũ đi.
“Aha ha ha, ta đã nói y khoác lác mà … Dát” Thiếu niên cứ nghĩ đã đắc thắng, chống nạnh cười to, bất ngờ, một đồng tiền xé gió rít gào sượt qua tai, cắt lẹm lọn tóc y, sợi tóc còn lơ lửng giữa không trung, thiếu niên đã sợ mềm người ngã ngồi dưới đất, nào còn tí ti dáng vẻ kiêu ngạo tự xưng là huynh đệ Ma cung Cung chủ.
Bách Lý Kinh Đào hờ hững liếc Trường Phong, mắng thầm giờ thì ai thiếu kiên nhẫn, haha, nãy còn khuyên ta đừng chấp nhặt với tên hề này, lại chịu không nổi Mộ Vũ bĩu môi hờn dỗi, thực nực cười. Dù hắn nghĩ thế, song nét mặt không chút biểu cảm, quanh thân tản mát khí thế lãnh liệt, nội trong một thước không người dám lại gần.
“Gia…” Sau lưng truyền tới tiếng hô do dự, Bách lý Kinh Đào dừng bước, không vui vẻ quay đầu, lạnh lùng chất vấn: “Chuyện gì?”
“Người… người đi đâu đấy, Tô bạch lão ký ở đây mà.” Trường Phong và Mộ Vũ đang ở trước một điếm phô xoàng xĩnh, Trường Phong đứng đó gượng gạo, Mộ Vũ thì lấy tay áo che miệng len lút cười trộm, vẻ mặt y khiến Bạch Lý Kinh Đào lần thứ hai phỉ nhổ bản thân thiếu quyết đoán: đúng ra sớm trừ bỏ tên tai họa này, giữ y lại chẳng phải chọc tức ta sao? Nhìn, nhìn y cười đi, dứt khoát bỏ tụ y xuống được rồi, che miệng làm gì? Cố tình tự ngửi mình? Ngày trước nên một kiếm chém chết đi.
Trường Phong thấy chủ tử hai mắt bốc hỏa, vội khụ một tiếng, khẽ khẽ huých Mộ Vũ, thầm mắng vật nhỏ càng ngày càng không biết sống chết, dù sao cũng là Cung chủ, ngày thường không phát uy, nhưng đã phát uy, kết cục đâu chỉ chết là đủ, ai, rốt cuộc Mộ Vũ khi nào có thể nghiêm túc nhìn thẳng vào Cung chủ, đó chân chính là lão hổ, không phải mèo nhà a.
“Ha ha ha ha ha…” Đằng sau bỗng vang lên tiếng cười sặc sằng, Trường Phong Mộ Vũ thấy sắc mặt Bách Lý Kinh Đào chợt hóa đen, vội vàng nhìn lại, bắt gặp thiếu niên bán đại bổ hoàn Tạ thi lúc trước, hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời cười dài, vừa cười vừa lớn tiếng: “Ta còn tưởng ngươi lợi hại lắm cơ, nguyên lai là tên ngốc, chỗ muốn đi còn không biết đi qua, ha ha ha ha… Dát…”
Thanh âm líu lo lần thứ hai đình chỉ, lần này là một phiến lá non bay tới vừa vặn lướt qua gò má y, chẳng qua thiếu niên không bị dọa ngã như trước, y tức tối hất văng lọn tóc bị cắt dính trêи mặt, cả giận nói: “Mẹ nó các ngươi chơi đến nghiện rồi hả? Ta biết các ngươi là luyện gia tử (con nhà võ), có võ công thì sao? Rất giỏi a?”
“Ngươi đi theo chúng ta làm gì?” Trường Phong nhíu mày, không nghĩ hành động của thiếu niên là thông mình, nếu là nhân sĩ võ lâm, chỉ bằng công phu ngắt lá đả người, đã đủ dọa lũ người ấy sợ chết khϊế͙p͙ vắt chân lên cổ mà chạy, đâu như thiếu niên còn lớn tiếng la hét, thậm chí sấn sổ tiến lại gần ba người họ, này không phải một tên giang hồ phiến tử (bịp bợp) dư thừa đảm thức chứ (gan dạ và sáng suốt).
“Ta… ta muốn y mua đại bổ hoàn của ta.” Thiếu niên nói một không dứt khoát hai lại ngập ngứ, bộ dạng lúng túng chỉ chỉ Mộ Vũ: “Y… Y nói, ta chỉ cần nói được chỗ tốt của đại bổ hoàn, y sẽ mua, nhưng … nhưng y không mua, y nuốt lời, người võ lâm lời nói gói vàng, y … không được nuốt lời.”
“Ngươi là huynh đệ Cung chủ Ma cung, tiêu lượng (mức tiêu thụ) đại bổ hoàn còn có thể kém ử?” Mộ Vũ quả thực nhịn không nỗi, Trường Phong là đầu gỗ, gia thì hóa đá rồi, vẻ vang thì khoe mặt thối trưng ra phỏng có ích gì, đối phó giang hồ phiến tử, cứ lời lẽ thẳng thừng chiếm thượng phong chèn ép y, buộc y nhận thức hành vi của mình đáng thẹn nhường nào.
“Ta…” Thiếu niên ấp a ấp úng thở phì phò, lắp bắp nửa ngày mới nói: ” Họ… họ đều mua rồi, ở nhà còn mà, nên … nên hôm nay đương nhiên sẽ… sẽ không mua nữa… ta … ” Y nói tới đây, đầu cúi thấp, lí nha lí nhí như muỗi vo ve lầm bầm nói: ” Ta hôm nay chưa bán được một viên nào à.”
Bách Lý Kinh Đào và Trường Phong đều bị kinh ngạc, dè đâu thiếu niên vô lại không sợ trời không sợ đất, lại cúi mình, mà câu cuối của y, nếu không phải Bách Lý Kinh Đào võ công siêu cường nhĩ lực kinh người, chắc chẳng nghe thấy. Nhất thời, hắn cũng không biết bản thân làm sao, cứ nhìn chăm chăm thiếu niên một thân y trang sặc sỡ tức cười dùng vải vụn chắp chắp vá vá làm thành, ngực lại cuộn lên ý thương hại.
Đưa mắt ra hiệu với Trường Phong, thuộc hạ tâm phúc hiểu ý, móc thỏi bạc đưa cho thiếu niên lạnh nhạt nói: “Tiền này ngươi cầm đi.” Chợt gã bắt gặp ánh mắt sửng sốt của thiếu niên, nhớ tới biểu hiện vừa nãy của y đành bỏ thêm một câu: ” Đương nhiên, đại bổ hoàn chúng ta lấy.”
Bách Lý Kinh Đào khẽ gật đầu, hắn hiểu thiếu niên có lòng tự trọng rất mạnh, Trường Phong vì suy nghĩ tới tự tôn của y mới nói vậy. Hắn khụ một tiếng, lãnh đạm nói: ” Đi vào.”
Rồi dứt khoát xoay người vào Tô Bạch lão ký, Trường Phong và Mộ Vũ cũng hấp tấp đuổi theo, nhất thời, ngoài điếm phô chỉ còn thiếu niên tay cầm bạc, ngơ ngác nhìn thân ảnh ba người biến mất trong điếm phô.
Ở Tô Bạch lão ký nhận tín vật tiến nhập Tổng cung, cùng Thu Táp mang tiếng lão bản, kỳ thực là thập nhị thị vệ Tổng cung chủ tùy tiện hàn huyên đôi ba câu. Thu Táp nhân tiện nói: “Thỉnh Cung chủ khởi hành sớm, Tổng Cung chủ chắc đang nóng lòng chờ ngài.” Bách Lý Kinh Đào gật đầu, lững thững đi ra Tô Bạch lão ký.
Chưa ra đến cửa điếm phô, đã nghe từ đường cái quan vọng vào từng trận quát tháo chửi bới ầm ầm, vém rèm cửa lên nhìn, hơn mười mấy kẻ dáng dấp gia đinh vây quanh một người, quyền đấm cước đá.
Loại sự tình này ở đầu đường xó chợ coi như bình thường, Bách Lý Kinh Đào cũng không ưa quản chuyện người khác, thờ ờ liếc qua qua, rồi chẳng hề để ý, cất bước đi ra ngoài.
Giữa tiếng hô quát tịnh không có thanh âm kêu rêи thảm thiết hay cầu xin tha thứ, Mộ Vũ ở phía sau than thở liên miên: “Kẻ bị đánh xem ra rất có chí khí, người bình thường sớm đã gào khóc om sòm rồi.” Y vừa nói vừa liếc liếc Trường Phong, ngóng chờ gã ra tay cứu trợ, lại bị đối phương trừng, ánh mắt nồng đậm ý tứ cảnh cáo.
Mộ Vũ hết cách, gục đầu lại hợp lực len lén liếc ra sau, tâm nói: ai, ta lực bất tòng tâm a, chủ nhân lãnh huyết đồng sự lục thân bất nhận (vô nhân tính), kẻ yếu ớt như ta liệu có biện pháp nào? Mới nghĩ tới đây, ánh mắt y lách qua khe hở giữa đám hán tử, bắt gặp mạt màu tím quen thuộc.
Có điểm khó tin, Mộ Vũ dụi dụi mắt, dồn sức tập trung nhìn nhìn, rốt cục cả kinh ré lên: “Di, là y, đúng là y, không ngờ y cũng có cốt khí ….” Còn chưa gào xong, chủ tử đi trước ngừng bước, nghiêng người hời hợt hỏi: “Ai?”
“Tên … Bán đại hoàn …..” Mộ Vũ nói chưa trọn câu, Bách Lý Kinh Đào đã thấy thấp thoáng y phục sắc sỡ bị vây ở giữa quyền đấm cước đá. Chẳng hiểu vì sao, nội tâm bất kinh (không sợ hãi) dậy cơn cơn sóng dữ ẩn ẩn nộ khí, hắn nhíu mày, lúc này hắn đưa mắt ra hiệu với thuộc hạ thân tín, mà trực tiếp xông thẳng chỗ hào nô, băng lãng lệnh: “Dừng tay.”
Tiếng không lớn, nhưng hào nô đều ngơ ngác ngừng tay, rầm rầm thụt lùi vài bước, ‘oa’ phun ra ngụm máu. Ngẩng đầu hai mắt trợn trừng nhìn Bách Lý Kinh Đào, hơn nửa ngày, đột nhiên không biết kẻ nào thất kinh hô to: “Quỷ a…” Đám hào nô nãy còn kiêu căng diễu võ dương oai hoảng sợ, y như chó nhà có tang chạy trối.
Bách Lý Kinh Đào từ trêи cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu niên bán hôn cuộn thành đoàn dưới đất, hắn ý thức được bản thân vừa rước về phiền phức, hối hận cũng không kịp, huống chi, không biết vì sao, hắn không muốn mặc kệ thiếu niên ở đây tự sinh tự diệt, do dự một lúc, hắn phân phó Trường Phong: “Đưa y tới lão ký, nói Thu Táp, ta nợ hắn một ân tình.”