Nam Thần Tham Gia Show Hẹn Hò "Ăn Dưa" Bị Lật Xe

Chương 6

"Cậu... thật sự không sao chứ?" Bạch Cảnh Thần có vẻ hơi bực bội.

Thực ra, danh sách khách mời cho chương trình hẹn hò này đã được chốt từ lâu.

Đây một chương trình tạp kỹ rất hot hiện nay, ưu điểm lớn nhất của "Mối Quan Hệ Mỹ Vị" là không có kịch bản, những gì được trình chiếu trên màn ảnh đều là phản ứng tự nhiên của khách mời, đây là một chương trình đề cao tính chân thực.

Vì vậy, khi lựa chọn khách mời, chương trình ưu tiên những người bình thường, nhiều nhất chỉ có một hoặc hai người trong giới giải trí. Ví dụ như Bạch Cảnh Thần, được chọn với tư cách là một idol nổi tiếng để thu hút người xem cho chương trình.

An Nhạc Ngôn là một coser bán chuyên, ban đầu chương trình định chọn đàn anh của cậu, người có cùng định hướng phát triển với cậu. Nhưng khi cậu nghe nói Bạch Cảnh Thần sẽ tham gia chương trình này, cậu đã mè nheo, nài nỉ đàn anh cùng công ty suốt cả tháng, thậm chí hy sinh gần như toàn bộ cơ hội biểu diễn thương mại trong cả năm chỉ để đổi lấy suất tham gia chương trình này.

Vừa ký hợp đồng với tổ chương trình xong, cậu đã vội vàng thể hiện tình yêu một cách công khai trên Weibo, gây ra một làn sóng tranh cãi trên mạng.

Vì vậy, nếu bây giờ anh ta ép cậu rút lui khỏi chương trình này, thì anh ta cũng không biết tên điên này sẽ làm ra chuyện gì điên rồ hơn nữa không.

Bạch Cảnh Thần khẽ hắng giọng hai tiếng để che giấu sự thất vọng trong giọng nói, định khuyên thêm vài câu, nhưng ngoài cổng biệt thự lại vọng vào tiếng nói: "Phó thiếu gia về rồi..."

Lúc này, Bạch Cảnh Thần đến cả lời an ủi cũng lười nói, chỉ vội vàng dặn dò cậu giữ gìn sức khỏe rồi cúp máy.

"Ngôn Ngôn, con... thật sự muốn tham gia chương trình đó à?" Mẹ An ngập ngừng dọn dẹp bát đũa, "Mẹ nghe nói những người tham gia chương trình đó đều là người giàu có, mẹ lại không có bản lĩnh, liệu Bạch thiếu gia có chê con không..."

"Mẹ đừng nghe họ nói linh tinh, chương trình này đâu có quy định nhất thiết phải giàu mới được tham gia." An Nhạc Ngôn đứng dậy giúp mẹ cầm hộp giữ nhiệt, "Hơn nữa, con cũng không thích Bạch thiếu gia đến thế đâu."

"Không thích, vậy con còn..." Mẹ An trông vô cùng hoang mang, lơ mơ rửa bát một lúc, đột nhiên từ phòng bếp đối diện chạy vội trở lại.

"Ngôn Ngôn, chẳng lẽ con muốn hẹn hò với những người giàu khác trong chương trình này sao? Đây là chương trình có mặt Bạch thiếu gia đấy! Nếu con dám thân thiết với người khác trước mặt cậu ta, cậu ta nhất định sẽ trả thù con đấy!"

An Nhạc Ngôn: ...

Đùa à, hẹn hò có gì thú vị bằng trả thù chứ? Cậu muốn được chiêm ngưỡng màn báo thù hoành tráng của anh Thương, để hả giận cho anh Thương và cho cả bản thân mình ở thế giới kia nữa!

Nhưng nhìn thấy sự lo lắng và khó hiểu trong mắt mẹ mình, cậu đỡ lấy vai mẹ An: "Mẹ đừng lo lắng, đây là quy tắc của chương trình hẹn hò mà, mỗi người đều có thể bày tỏ thiện cảm với người khác, phải đến cuối chương trình mới được công khai tỏ tình."

"Hơn nữa," cậu nhún vai, không hề để tâm, "Con chỉ đến làm nền thôi, không có ý định trèo cao đâu. Bạch thiếu gia cũng đâu có thích con."

"Hả? Con biết hả!" Mẹ An kinh ngạc.

"Con biết chứ," An Nhạc Ngôn nghiêm túc nói tiếp, "Thật ra trước đây con đã nghĩ thông suốt rồi, con tham gia chương trình này là để tận mắt chứng kiến Bạch thiếu gia thích người khác như thế nào, như vậy thì con sẽ..."

Cậu cúi mặt xuống, hàng mi rậm che khuất ánh mắt: "Như vậy, con mới thật sự hết hy vọng được mẹ à."

Hai ngày sau, An Nhạc Ngôn kéo vali đến địa chỉ mà tổ chương trình đã chỉ định.

Trước mắt cậu là một tòa nhà ba tầng xinh đẹp, khu vườn nhỏ trước cửa tràn ngập hoa tươi. Con đường lát đá cuội dẫn cậu đến hiên nhà rộng rãi, sạch sẽ, đồng thời cũng đưa cậu vào ống kính phát sóng trực tiếp.

[Ồ, lại một người nữa đến, trông khá đẹp trai đấy chứ!]

[Nghe nói là một coser, từng cosplay vài nhân vật hot, mặt mộc cũng ổn áp đó chứ.]

[Coser chủ yếu nhờ trang điểm thôi, nhưng dáng người không tệ, chiều cao chắc khoảng mét tám mấy nhỉ? Chân dài quá, nuốt nước miếng ừng ực ~ Cảm giác dù là công hay thụ cũng đều có chút quyến rũ.]

[Sao lại nói là dù là công hay thụ? Không sợ lèo lái à?]

[Ai bảo chương trình này vốn dĩ không công khai ai là công ai là thụ, chúng ta đoán không ra, khách mời cũng vậy, kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá đi!]

[Không công khai thì càng có nhiều lựa chọn, drama càng gay cấn, đạo diễn Trương đỉnh thật!]

[Đúng đó, cặp Ngô Thanh Ngọc và Tạ Nguyên mùa trước đúng là một vụ án bí ẩn, ai cũng nghĩ họ là thụ, không biết ai sẽ vì yêu mà chấp nhận làm công nữa.]

Trong phần bình luận, mọi người bàn tán xôn xao, dưới ống kính, An Nhạc Ngôn hít sâu một hơi, đưa tay đẩy cửa chính.

Trong sảnh rộng rãi, sạch sẽ đã có ba bốn chiếc vali, trước tủ giày đặt ba đôi giày nam.

Lối đi quen thuộc của mấy chương trình hẹn hò.

An Nhạc Ngôn gật đầu, đặt vali dựa vào tường, đi dép lê vào.

Tầng một là phòng khách, phòng ăn và nhà bếp, tất cả đều trống không, có vẻ như mọi người đang ở phòng sinh hoạt chung trên tầng hai.

Cậu lấy lại tinh thần, bước lên cầu thang.

"Hình như có người đến nữa."

Khi cậu đi được nửa cầu thang, một giọng nam vang lên không xa phía trên, âm thanh trầm ấm, dễ nghe, nhưng lại mang theo ý cười mơ hồ, vô cùng phong lưu.

Trong lòng An Nhạc Ngôn dâng lên một sự phấn khích.

Mục Vi, chắc chắn là Mục Vi rồi! Thiếu gia nhà họ Mục, người được mệnh danh là đại tổng công của Hải Thành ở trong truyện!

Tác giả đã dành rất nhiều trang để miêu tả vị công tử giàu có này.

Nhà họ Mục có nhiều đời làm hào môn, bố là một trùm bất động sản nổi tiếng ở Hải Thành, mẹ thì điều hành một tập đoàn truyền thông đa quốc gia có tầm ảnh hưởng lớn, đúng là con cưng của trời, sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Vị thiếu gia này từ khi trưởng thành đã nổi tiếng là người phong lưu, phóng khoáng, sau khi công khai giới tính thì đã ngủ với gần hết tiểu mỹ thụ ở Hải Thành, sau đó dứt khoát mở một quán bar ở khu thương mại sầm uất nhất, ngày ngày lui tới, đêm đêm vui vẻ.

Chậc chậc chậc, đúng là chương trình hẹn hò hot, ngay cả những công tử giàu có như vậy cũng mời được!

Qua tấm kính không một hạt bụi, cậu có thể thấy bóng dáng của ba người trong phòng sinh hoạt chung.

Người đàn ông gần cầu thang nhất vốn đang ngồi trên ghế sofa đơn, ngay khi nhìn thấy An Nhạc Ngôn đã lập tức đứng dậy, nở một nụ cười với cậu.

Khi hắn không cười đã có ba phần phong lưu, khi cười lên lại mang đến cho người ta cảm giác chân thành, sâu sắc, thêm vào đó là vóc dáng cao lớn, vạm vỡ, trách sao được tôn sùng là "cực phẩm" trong giới gay, không biết lần này ai sẽ rơi vào lưới tình của hắn đây?

Trong lòng An Nhạc Ngôn như đang lăn lộn trên ruộng dưa, cậu cố gắng kiểm soát biểu cảm trên mặt, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi là An Nhạc Ngôn."

"Tôi là Mục Vi. Cậu..."

"Xin chờ một chút!" Một giọng nói đột ngột cắt ngang lời chào của Mục Vi, ngay sau đó một bóng trắng lóe lên, một người đột nhiên xuất hiện trước mặt An Nhạc Ngôn.

Tóc bạc, mắt đen, dáng người hơi thấp hơn An Nhạc Ngôn một chút, nhưng khí chất lại vô cùng tốt, một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản cũng toát lên vẻ nghệ thuật khi mặc trên người anh ta.

An Nhạc Ngôn khựng lại một chút, rồi chợt hiểu ra.

Họa sĩ Ngân Tâm, nghe nói anh ta bắt đầu học vẽ khá muộn, nhưng kỹ năng vẽ lại tiến bộ vượt bậc, nhanh chóng lọt vào hàng ngũ những họa sĩ hàng đầu của Hoa Quốc, là một tên cuồng hội họa chính hiệu.

Mặc dù còn trẻ, nhưng một khi vượt qua được nút thắt cổ chai, anh ta có thể tự tạo dựng nên một trường phái riêng, trở thành một bậc thầy trong ngành này.

Chỉ trong nháy mắt, Ngân Tâm đã tiến đến bên cạnh An Nhạc Ngôn, đưa tay lên vuốt tóc mái của cậu: "Đôi mắt của cậu..."

Bị một vật thể lạ tiếp cận bất ngờ, An Nhạc Ngôn theo phản xạ có điều kiện đưa tay lên ngăn lại.

"A, xin lỗi!" Có vẻ như Ngân Tâm giờ mới nhận ra sự đường đột của mình, anh ta hạ tay xuống, bối rối nói: "Đôi mắt của cậu đẹp quá, khi chúng ta ở đây, tôi có thể chụp ảnh với vẻ chân dung của cậu ?"

An Nhạc Ngôn bật cười thành tiếng.

Những người ở đây ai mà chẳng đẹp trai? Chương trình hẹn hò này đúng là một bữa tiệc nhan sắc! Nguyên tác còn dùng cụm từ "tuyển chọn những mỹ nhân tuyệt sắc nhất thiên hạ" để miêu tả dàn khách mời của mùa này.

Tất nhiên, không bao gồm cậu, một nhân vật phụ không có vai trò gì.

Còn Ngân Tâm, chắc chắn anh ta đã đưa ra yêu cầu này với cả hai người kia rồi, nếu không, tại sao người thanh niên vẫn ngồi trên ghế sofa kia lại lộ vẻ mặt chán ghét như vậy?

Ánh mắt cậu chuyển về phía Ngân Tâm, An Nhạc Ngôn gật đầu: "Anh quá khen rồi, tôi không phiền đâu. Nhưng ở đây có nhiều trai đẹp như vậy, chắc chắn anh sẽ không chụp với vẽ hết được trong một tháng đâu."

Câu trả lời của cậu khiến Mục Vi bật cười, ngay cả người đang ngồi trên ghế sofa cũng quay mặt lại, gật đầu với cậu.

"Xin chào, tôi là Nhϊếp Trường Tinh."

Mắt An Nhạc Ngôn sáng lên.

Thiếu niên thiên tài Nhϊếp Trường Tinh, mười sáu tuổi đã vào Học viện Y Hải Đại, hai mươi hai tuổi đã là tiến sĩ kép ngành Hóa học và Y học lâm sàng. Ngày thường, anh ta không ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu khoa học thì cũng đăng tải luận văn trên tạp chí, tuổi còn trẻ mà đã sở hữu vô số giải thưởng và bằng sáng chế.

Một ngôi sao sáng chói như vậy, nếu không phải đến chương trình hẹn hò, thì thật sự rất khó để gặp được một người như vậy trong đời!

Sau khi chào hỏi xong, An Nhạc Ngôn nhìn vị trí mà ba người vừa ngồi.

Mục Vi ngồi trên ghế sofa đơn, đối diện là ghế đôi của Nhϊếp Trường Tinh, ở giữa là một chiếc sofa dài mềm mại, nhưng không có ai ngồi.

Ngân Tâm vừa nãy đứng cạnh cửa sổ, có vẻ như đang nghiên cứu một cây chậu trầu bà ở sau ghế sofa.

Chắc chắn sẽ có thêm hai người nữa đến sau, đương nhiên phải nhường vị trí trung tâm cho họ.

An Nhạc Ngôn chọn một góc trên chiếc sofa dài.

Vị trí này cách xa ống kính nhất, thỉnh thoảng còn bị Nhϊếp Trường Tinh che khuất, nhưng lại có thể thu trọn mọi trai đẹp vào tầm mắt, đúng là một lựa chọn tuyệt vời cho một "người qua đường" thích hóng chuyện như cậu.

Sau khi ngồi xuống, bầu không khí vẫn gượng gạo như cũ, ánh mắt Mục Vi dò xét giữa ba người. Nhϊếp Trường Tinh có vẻ không thích ánh mắt của Mục Vi, sau khi lườm nguýt anh ta một cái thì cúi đầu nghịch chiếc gối ôm trong lòng.

Ngân Tâm vẫn đứng ngây người ở chỗ cũ, nhìn về phía An Nhạc Ngôn.

An Nhạc Ngôn cười với mọi người, cúi đầu nhìn bóng mình trên bàn trà kính.

Hôm nay trước khi đến đây, cậu đã bí mật dùng miếng dán tạo hình khuôn mặt để thay đổi dáng mắt theo ảnh của nguyên chủ, kéo khóe mắt hơi xếch xuống thành đôi mắt cún con ngoan ngoãn.

Trước đây cậu từng làm coser chuyên nghiệp vài năm, chuyện này đương nhiên không thành vấn đề, sau khi kéo khóe mắt xuống rồi trang điểm một lớp nền mỏng, người không biết được chuyện về mắt của cậu, thì dù có đến gần cũng không nhận ra sơ hở.

Nhưng cậu cũng không định trang điểm mãi như vậy, mỗi ngày thay đổi một chút, một tuần sau là có thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu. Dù sao thì cậu cũng chỉ là một nhân vật phụ nên chắc cũng không ai để ý, đến lúc đó xóa ảnh trên Weibo đi, đợi đến khi bắt đầu quay mùa hai, mọi người sẽ quên mất cậu trông như thế nào thôi.

Quá hoàn hảo!

Vừa quyết định xong, cậu đột nhiên cảm thấy chỗ bên cạnh lún xuống, Ngân Tâm đã ngồi phịch xuống cạnh cậu, ánh mắt tỉ mỉ miêu tả đôi mắt của cậu.

An Nhạc Ngôn: ...

"Mọi người chắc khát nước rồi nhỉ," cậu đứng dậy, "Trong tủ lạnh ở trong bếp chắc có nước, tôi xuống lấy chút nước lên cho mọi người nhé."

Nói xong, cậu vòng qua bàn trà, nhanh nhẹn đi xuống lầu.

Cư dân mạng thở phào nhẹ nhõm.

[Cuối cùng cũng có người phá vỡ cục diện bế tắc, vừa nãy ba người họ gượng gạo quá, giới thiệu xong thì không ai nói gì, làm tôi sốt ruột chết mất.]

[Có vẻ như anh coser này khá biết điều nhỉ, lúc anh ta mới vào thì Mục công tử đã có vẻ hứng thú rồi, anh ta vừa đi thì sự chú ý của Mục Vi không còn ở trong phòng sinh hoạt chung này nữa.]

[Tên ngốc Ngân Tâm kia còn sốt ruột hơn, không biết là nhớ người hay là nhớ tranh của anh ta nữa.]

[Chỉ có Nhϊếp Trường Tinh là không có phản ứng gì, nhưng mà anh là thiên tài mà, kiêu ngạo một chút cũng bình thường, không biết ai trong chương trình này có thể lay động trái tim anh ta đây, tôi tò mò quá đi.]

An Nhạc Ngôn nhanh chóng đi đến nhà bếp.

Nhà bếp rộng rãi, sáng sủa, đầy đủ mọi thứ, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

Cậu tưởng tượng cảnh các soái ca hợp tác nấu ăn ở đây mà không khỏi mỉm cười như bà thím.

Mở tủ lạnh ra, bên trong đã chuẩn bị sẵn nước lọc, đồ uống và một số nguyên liệu cho bữa tối.

An Nhạc Ngôn nhớ lại nội dung trong truyện, hôm nay cộng cả cậu thì sẽ có sáu khách mời, vậy lấy sáu chai vậy.

Cậu lấy nước và đồ uống theo miêu tả về từng người trong truyện, khi định đóng cửa lại thì khựng lại một chút, đổi một chai nước khoáng rồi lấy cho mình một chai coca cola mà anh Thương thích nhất.

Trước đây cậu không thích uống thứ này, luôn cảm thấy quá ngọt, nhưng trong những năm không còn anh Thương ở bên cạnh, cậu dần dần cũng quen với việc uống nó.

"An Nhạc Ngôn, Nhạc Ngôn?" Tiếng gọi cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu, An Nhạc Ngôn vội vàng đóng tủ lạnh lại, ôm đồ uống đi ra khỏi bếp.

"Xin lỗi nhé, tôi chọn đồ uống hơi lâu." Cậu rút một chai Pocari đưa cho Ngân Tâm đang tìm cậu, rồi cùng anh ta đi về phía cầu thang.

Đúng lúc này, cửa biệt thự vang lên một tiếng "cạch".

Lại có khách mời đến.

Theo suy đoán trong truyện, người đến có lẽ là Thần Hi, một mỹ nhân lộng lẫy, quyến rũ, là đối thủ của Bạch Cảnh Thần.

Lại thêm một mỹ nhân nữa, hôm nay cậu đúng là có phúc được rửa mắt rồi!

An Nhạc Ngôn ôm mấy chai nước, mỉm cười quay đầu lại.

Cửa mở ra, đôi chân dài trong chiếc quần tây âu xuất hiện trong tầm mắt.

Nhưng trong biệt thự, nụ cười của An Nhạc Ngôn đột ngột cứng lại.

anh Thương!

Sao anh ấy lại đến đây!