Trong cuốn tiểu thuyết này, Phó Thức Thương cũng giống như ngoài đời thực, bị chú ruột hãm hại mất cha mất mẹ, nhưng vẫn luôn nhẫn nhịn tích lũy sức mạnh, cuối cùng khi trưởng thành đã giành lại tập đoàn thuộc về mình, đích thân đưa người chú độc ác lên đoạn đầu đài.
Trong năm năm mất đi Phó Thức Thương, anh luôn dùng cuốn tiểu thuyết này để khích lệ bản thân, mới có thể kiên trì đến giây phút cuối cùng. Chỉ tiếc là cuốn tiểu thuyết này xuất hiện quá muộn, nếu không anh nhất định sẽ ép anh Thương đọc kỹ, đọc đến khi thuộc lòng mới thôi.
Vậy nên, anh xuyên sách rồi sao? Xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, trở thành tay sai của một nhân vật hư cấu, một pháo hôi nhỏ sẽ biến mất ở giai đoạn giữa gần cuối truyện?
Tinh thần vừa hồi phục lại có dấu hiệu sụp đổ, An Lạc Ngôn nằm trên giường, âm thầm nghiền ngẫm sự thật khó tin nhưng không thể thay đổi này. Giai đoạn giữa và cuối... Anh đột nhiên phấn chấn tinh thần.Hóa ra là vậy! Tên đầu vàng gà mờ vừa nãy, có lẽ thật sự không liên quan gì đến nhà họ Phó, vì kế hoạch báo thù của anh Thương vẫn chưa bắt đầu. Vậy nghĩa là, anh có cơ hội được tận mắt chứng kiến hành động báo thù của anh Thương!
Tuy trong tiểu thuyết không có nhiều đất diễn cho anh, chỉ nói rằng sau khi thiếu gia nhà họ Bạch hắc hóa, anh vì yêu thiếu gia nhà họ Bạch mà làm rất nhiều chuyện xấu, cuối cùng bị nam chính dễ dàng xử lý như bóp chết một con kiến. Ôi ôi ôi, anh Thương ngầu quá! Muốn tận mắt chứng kiến quá đi!
"Ơ, cậu tỉnh rồi à!" Một cô y tá nhỏ đẩy xe y tế vào, rồi vui mừng chạy ra ngoài, dẫn theo một chàng trai mặc áo blouse trắng. "Tôi biết ngay hôm nay cậu sẽ tỉnh mà," bác sĩ vừa thuần thục kiểm tra những chỉ số cơ bản cho anh, vừa nói, "Được rồi, tỉnh rồi thì không sao nữa. Y tá đi báo cho người nhà nhé. Cậu..."
An Lạc Ngôn vẫn còn đắm chìm trong phát hiện vừa rồi, chỉ nghe thấy câu "không sao" thì bất giác mỉm cười. Ánh nắng chiều trong trẻo, thiếu niên tuổi vừa mười tám đôi mươi, da dẻ trắng ngần, đôi mắt hoa đào hơi xếch lên, mang theo chút kiêu ngạo nhẹ nhàng, tràn đầy sức sống. Nụ cười ấy như gió xuân thổi qua, niềm vui từ tận đáy lòng lan tỏa, khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy vui lây.
Chậc, thời buổi này, con trai sao ai cũng đẹp như hoa vậy? Mà tất cả chỉ số đều hồi phục kỳ diệu, như người không có việc gì vậy! Bác sĩ không cam lòng kiểm tra lại lần nữa, cuối cùng xác định anh thật sự không có vấn đề gì, mới yên tâm rời đi.
An Lạc Ngôn nhìn theo bác sĩ và y tá rời đi, mở camera trước của điện thoại, nhìn chính mình trong màn hình. Nụ cười tan biến, đôi mắt thiếu niên trong trẻo tĩnh lặng, lộ ra vẻ trầm tĩnh vượt quá tuổi tác.
Anh kéo khóe mắt mình, làm ra kiểu mắt giống như trong ảnh Weibo. Chủ nhân cũ... không thích đôi mắt này sao?
Tiếng bước chân vội vã cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước nhanh vào, tay xách theo một chiếc l*иg bàn giữ nhiệt và một túi quần áo thay.
"Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi thật sao!" Người phụ nữ vừa nhìn thấy anh đã rơm rớm nước mắt, "Lúc y tá gọi điện thoại cho mẹ, mẹ còn không dám tin." Bà nghẹn ngào vươn tay, dường như muốn chạm vào đầu An Lạc Ngôn, nhưng lại rụt rè rụt tay về, "Còn đau không con? Làm mẹ sợ chết khϊếp!"
Mẹ? Mình có mẹ từ bao giờ vậy? Anh nghĩ ngợi một chút, đúng rồi, chủ nhân cũ có mẹ, hình như là... làm đầu bếp ở nhà họ Bạch.
Anh ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt quan tâm của người phụ nữ, nhưng lại không thể nào thốt ra tiếng "mẹ", đành phải lảng tránh ánh mắt, vô tình liếc thấy chiếc l*иg bàn giữ nhiệt to đùng. "Con đói rồi sao?" Người phụ nữ lập tức hỏi, "Y tá vừa nói, con có thể ăn đồ lỏng rồi, mẹ mang cháo và canh gà đến cho con."
Mẹ An nhanh tay lẹ chân dựng bàn ăn nhỏ lên, lấy thức ăn ra khỏi l*иg bàn giữ nhiệt. Canh gà thơm ngon đậm đà, anh cúi đầu húp một ngụm lớn.