Cốt truyện đã tiến triển đến đâu rồi?
Tại sao y đột nhiên lại có ý thức?
Còn nam chính Hộc Luật Yển thì sao?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không phải bọn họ nên bước vào vòng luân hồi thứ mười một sao? Hay là vai diễn của y đã kết thúc?
Nhưng vai diễn của y rõ ràng không kết thúc trên giường! Y chết trên đường khi đang ra ngoài cơ mà.
Lượng thông tin quá lớn giống như một cuộn len rối bời, bị ai đó nhồi nhét hết vào trong đầu Mị Lục.
Y thậm chí còn không tìm thấy hai đầu sợi len, chứ đừng nói đến việc gỡ rối cuộn len đã rối tung rối mù này.
Y suy nghĩ rất lâu, nghĩ đến mức thái dương đau nhức, nhưng vẫn không tài nào hiểu nổi.
Não bộ của y như bị cuộn len kia chặn lại.
Chỉ có một cảm giác khó chịu như nước biển nhấn chìm lấy y, không chỉ trong lòng khó chịu, mà cơ thể cũng không thoải mái.
Trong miệng y có mùi máu tanh nồng nặc, giống như vừa uống xong một bát máu tươi vừa tanh vừa ngọt, lan đến tận cổ họng, khiến y mấy lần muốn nôn ọe.
"Nước." Y gắng gượng thốt ra một tiếng.
Phỉ Thúy nghe vậy, vội vàng rót một cốc nước ấm, dùng khăn tay sạch chấm nước, nhẹ nhàng thấm lên đôi môi khô nứt của Mị Lục.
Mị Lục nghiêng đầu né tránh khăn tay: "Ta muốn uống nước."
Phỉ Thúy đành phải tạm thời đặt cốc nước và khăn tay xuống, đỡ nửa người trên của Mị Lục tựa vào vai mình, sau đó mới bưng cốc nước lên, đưa đến trước môi Mị Lục.
Mị Lục uống nửa cốc nước, tuy rằng mùi máu tanh trong miệng vẫn còn nồng, nhưng dù sao cũng có thể chịu đựng được.
Phỉ Thúy vừa đỡ Mị Lục nằm xuống, Lưu Ly liền dẫn hai phu thê Mị Hà Phong và Cổ Thu vội vã bước vào.
Cổ Thu vừa nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của con trai, lập tức đỏ hoe mắt, bước nhanh đến bên giường.
"Lục Lục, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, làm nương lo lắng muốn chết." Cổ Thu muốn chạm vào con trai nhưng lại không dám, chỉ có thể lo lắng nhìn con, đôi mắt hạnh long lanh ngấn lệ.
Mị Hà Phong theo sau, cũng xúc động không kém, nhưng ông bình tĩnh hơn Cổ Thu nhiều, đợi bà nói xong ông mới lên tiếng: "Thời gian này con cứ nghỉ ngơi cho khỏe, còn về phía sư tôn của con, ta đã phái người truyền tin, đợi con khỏe lại sẽ đích thân về tông môn tạ lỗi với sư tôn."
Cổ Thu gật đầu, cuối cùng không nhịn được, dịu dàng vuốt ve mặt Mị Lục: "Nếu có chỗ nào không khỏe, hãy nói với nương, nếu nương không có ở đây, thì nói với Phỉ Thúy và Lưu Ly, nương sẽ lập tức quay về."
Tay của Cổ Thu hơi lạnh, áp lên làn da nóng hổi của Mị Lục, từng tia mát lạnh nhè nhẹ thấm vào.
Cảm giác dễ chịu này rất quen thuộc.
Cũng giống như cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, trải qua mười lần luân hồi, có những chuyện đã khắc sâu vào trong tâm trí Mị Lục.
Chỉ là nhất thời y không nhớ ra mà thôi.
Bao gồm cả mùi máu tanh trong miệng mà y vừa rồi không để ý đến.
Đột nhiên, y bừng tỉnh.
Giống như trong nháy mắt gỡ được cuộn len rối đang tắc nghẽn trong đầu, sau khi tìm được hai đầu sợi, mọi thứ bỗng trở nên sáng tỏ.
Y nắm chặt lấy bàn tay Cổ Thu đang định rụt lại, nhìn thẳng vào bà rồi hỏi: "Nương, có phải người đã cho con uống thứ gì không?"
Cổ Thu hơi khựng lại, dường như không ngờ câu hỏi đầu tiên của con trai sau khi tỉnh lại là câu này, bà nhất thời không giấu được vẻ mặt, hốt hoảng nhìn Mị Hà Phong.