Tôi, Mèo Con Biết Rõ Cốt Truyện

Chương 5

Anh dừng lại một chút, như thể muốn nói ra điều gì đó rất quan trọng, nhưng vào giây cuối cùng, dòng suy nghĩ hỗn loạn khiến anh đột ngột đổi giọng:

"Trở thành mèo nhà của tôi."

Mèo nhỏ: "…"

Mèo nhỏ đảo mắt.

Trợ lý Vương đứng bên cạnh: "Hả???"

Lệ Cảnh Hành thản nhiên nói tiếp: "Xử lý xong chuyện này, cậu lập tức soạn một bản hợp đồng nuôi mèo cho tôi. Lúc tôi từ bệnh viện trở về, tôi muốn nhìn thấy nó."

Trợ lý Vương: "Hả?????"

Kinh tế suy thoái, môi trường khó khăn… Rốt cuộc ngay cả ông chủ của hắn cũng phát điên rồi sao?

Trợ lý Vương mơ màng đi đến quán cà phê mèo, nhìn thấy buổi quảng bá đang diễn ra ngoài cửa. Hắn nhặt một cuốn sổ giới thiệu lên xem, im lặng một lúc lâu.

Đúng là điên thật rồi.

Vị tư bản hút máu này… vậy mà cũng biết nói đùa với nhân viên.

Mua mèo thì cứ nói mua mèo đi, lại còn "chuộc thân".

Trợ lý Vương cầm cuốn sổ, bước thẳng vào cửa hàng, chuyên nghiệp thông báo với ông chủ quán đang bận làm thẻ thành viên cho khách hàng:

"Con mèo tên Tái Tái này, ông chủ chúng tôi mua nó. Sau này, quán các anh không được lưu giữ bất kỳ thông tin nào về nó, xóa hết hồ sơ làm việc của nó đi, hiểu chưa?"

Ông chủ quán cà phê mèo ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác đầy hoài nghi: "Gì cơ?"

Không phải chứ… kịch bản hư cấu thế mà cũng có người tin à?

Trợ lý Vương vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc: "Còn nữa, số nợ của em trai nó, chúng tôi cũng trả."

Ông chủ quán: "Hả???"

Khoan đã, thật sự có người tin hai con mèo khác giống là chị em ruột sao?

Trợ lý Vương không hề chớp mắt: "Chi phí điều trị của cha mẹ nó, chúng tôi sẽ thanh toán hàng tháng. Toàn bộ dùng thiết bị và thuốc tốt nhất."

Nói rồi, hắn quét mã QR, chuyển khoản một số tiền khiến ông chủ quán không thể từ chối.

Ngay lập tức, ông chủ quán lấy lại tinh thần, nở nụ cười rạng rỡ, móc ra một chiếc thẻ VIP: "Không thành vấn đề! Ngài là khách hàng VIP của quán chúng tôi, đảm bảo cung cấp dịch vụ tốt nhất, cứ yên tâm nha!"

Thật tuyệt vời!

Người giàu bây giờ cũng bắt đầu có dấu hiệu tinh thần bất ổn rồi!

Thế giới này, cuối cùng cũng có cứu rồi!

Chú mèo nhỏ Tái Tái ngồi trên chiếc Maybach, tò mò giẫm lên bộ vest phẳng phiu của người đàn ông rồi thò đầu ra ngoài cửa sổ, để lại một dãy dấu chân lấm lem trên lớp vải.

Trên đường có người đã hắt nước, nó đi qua, bàn chân bị dính bùn, thế nên mãi mà không nỡ liếʍ sạch được.