“Người ta thường nói người thuận theo đất, đất thuận theo trời, trời thuận theo đạo, đạo thuận theo tự nhiên. Cái “đạo” này chính là nguồn gốc sinh ra vạn vật, là cái gốc rễ vô hình vô dạng của mọi vật chất. Nói nôm na là khi gặp chuyện gì khó giải thích, không hiểu nổi thì cứ đổ hết cho “đạo” là xong. Ví dụ như chị ngồi đây giải thích vì sao chị lại đến đây, thật ra cũng có thể dùng “đạo” để diễn tả, vì chính chị cũng chẳng biết vì sao mình lại đến đây.”
Cô gái ngồi bệt dưới đất mặc chiếc áo khoác bông dài màu xám, trông như một con chuột lớn. Tay cầm cành cây vừa viết vẽ nguệch ngoạc trên đất vừa cực kỳ nghiêm túc nói chuyện với một đứa bé cũng đang ngồi xổm.
“Vậy nếu ngày mai em nói với cô giáo là em không làm bài tập vì em cũng không biết vì sao em không làm, thì cô có mắng em không ạ?” Đứa bé chống tay lên cằm, giọng non nớt hỏi.
Cô gái cứng họng, giơ tay khẽ đánh vào đầu đứa bé. Đứa bé ôm đầu, vẻ mặt tủi thân.
“Không phải chị đã nói là khi gặp chuyện khó giải thích, không hiểu nổi thì mới đổ cho “đạo” sao!”
“Em học nhanh đấy nhỉ! Thôi được rồi, không nói chuyện “đạo” nữa. Chị sẽ giải thích cho em theo kiểu khoa học, thế nào là quy luật vượt thời không. Nghĩa là, chị đây khi lượng tử bị tác động mạnh, rồi vèo một cái, linh hồn chị liền nhập vào thân xác của cô gái này.”
Đứa bé giơ tay lên: “Vậy em có thể vèo một cái vào người Doraemon không ạ? Em muốn có cánh cửa thần kỳ.”
Cô gái tức giận, ném phăng cành cây: “Không được.”
Doraemon gì chứ, chị đây còn muốn biến thành Doraemon đây này, ít nhất là muốn gì có đó.
Trong lúc cô gái còn đang buồn rầu, đứa bé đột nhiên đứng dậy: “A, mẹ em gọi em kìa.”
Cô gái lắng tai nghe, quả nhiên có tiếng người gọi vọng lại. Khi đứa bé định rời đi, cô gái đột nhiên kéo tay đứa bé lại, kéo bé lại gần mình rồi ôm lấy mặt bé nhìn kỹ, nói.
“Nhóc con, nhớ kỹ này, lát nữa về nhà đừng có mua kem ốc quế, phải nắm chặt tay mẹ khi qua đường đấy.”
Đứa bé ngơ ngác, nhưng nghĩ rằng chị này đã chơi với mình mấy trò chơi rồi, liền gật đầu: “Vâng ạ, vậy em đi trước nhé, cảm ơn chị.”
Cô gái buông đứa bé ra, vẫy tay: “Đi đi, chị cũng đi đây.”
“Tạm biệt chị ạ.” Đứa bé cố gắng vẫy tay, rồi quay người chạy về phía người mẹ đang tìm kiếm mình: “Mẹ ơi, con ở đây.”
Cô gái đứng tại chỗ, nhìn đứa bé sà vào lòng mẹ, khóe miệng cong lên.