Đại Lão Cố Chấp Chiếm Hữu Lấy Sắc Dụ Người

Chương 3: Vết sẹo này là dấu tích của ba năm trước

"Tôi sẽ không gϊếŧ cô."

Khẩu Desert Eagle được người đàn ông thu lại vào lòng bàn tay, anh đứng dậy, giọng nói từ trên cao vọng xuống, mang theo sự tà mị của ác quỷ: "Nhưng... tôi chỉ không gϊếŧ cô mà thôi."

Một luồng gió mạnh bất ngờ ập đến bên tai, Tô Nguyên Hề muốn tránh né nhưng đã quá muộn. Cơn đau nhói ở cổ khiến toàn thân cô lập tức mất đi sức lực.

Trước khi ý thức hoàn toàn biến mất, hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy là hình xăm sói trên lưng người đàn ông.

Cùng với đó là tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ phía xa.

...

Ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ hắt vào phòng. Tô Nguyên Hề tỉnh lại từ trong mộng, cảm giác hỗn loạn khiến cô không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.

Cô đưa tay phải lên, kéo lỏng dây đeo đồng hồ trên cổ tay. Làn da trắng nõn của cô hằn lên một vết sẹo nhạt màu, uốn lượn như một nhánh cây khô xấu xí, phá vỡ sự mềm mại vốn có.

Vết sẹo này là dấu tích của ba năm trước.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn nhớ rõ cơn đau thấu xương thịt ấy.

Cốc, cốc...

Tiếng gõ cửa vang lên, không quá mạnh cũng không quá nhẹ. Giọng nói của Tô Dực từ bên ngoài truyền đến.

"Hề Nhi, là anh."

Tô Nguyên Hề khoác thêm áo ngoài, mở cửa và thấy Tô Dực trong bộ vest đen chỉnh tề. Khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Đánh thức em à?"

Cô lắc đầu: “Không đâu. Anh sắp ra ngoài à?"

"Tối nay là tiệc kỷ niệm của tập đoàn Kỷ thị, Kỷ Tiện Chi sắp đính hôn với nhà họ Sở."

Cô trầm ngâm giây lát, mới nhớ ra Kỷ Tiện Chi là ai.

Cha của cô và nhà họ Kỷ có quan hệ thân thiết từ lâu. Khi cô còn chưa chào đời, hai nhà đã từng bàn bạc về chuyện hôn nhân.

Chỉ là, cô và Kỷ Tiện Chi vốn không quen biết. Giờ anh ta muốn thoát khỏi hôn ước này, đối với cô mà nói, chẳng khác nào vừa khéo hợp ý.

Cô hỏi: "Ba mẹ biết chưa?"

Tô Dực đẩy nhẹ gọng kính, trong mắt lướt qua tia sắc lạnh: “Là Kỷ Tiện Chi tự quyết định. Dù có hủy hôn thì cũng không đến lượt anh ta lên tiếng."

Nghe vậy, cô không mấy để tâm: “Sớm muộn gì cũng vậy, sớm giải quyết vẫn hơn."

Tô Dực đưa tay xoa nhẹ đầu cô: “Nhưng em gái của anh không thể chịu thiệt được. Đi thay đồ đi, anh sẽ giúp em trút giận."

Không lâu sau, Tô Nguyên Hề thay một chiếc váy trắng, cùng anh lên chiếc Rolls-Royce Cullinan của nhà họ Tô.

Cô chỉ trang điểm nhẹ, không đeo trang sức cầu kỳ, nhưng vẫn đủ làm người ta kinh diễm.