Trọng Sinh Bị Quyền Thần Hắc Liên Hoa Cưỡng Chế Chiếm Đoạt

Chương 3: Người hạ độc vào chén rượu này không phải ta và thế tử, mà là… nhà họ Khúc

Cữu cữu… Biểu huynh…

Nghe đến đây, Khúc Thanh Thương chẳng còn tâm trí đau lòng nữa, nàng vội vàng chống người đứng dậy, nắm chặt lấy cổ áo Tống Kỳ Niên, đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng hỏi: “Các người… đã làm gì người nhà họ Liễu?”

Nhiều năm qua, nàng phải chịu đủ loại khinh miệt ở Trường An, ngay cả phụ mẫu ruột thịt cũng ghét bỏ nàng, chỉ yêu thương người tỷ tỷ thông minh hiểu lễ Khúc Cẩm Diên.

Chỉ có cữu cữu và biểu huynh là luôn coi nàng như trân bảo, hết mực che chở yêu thương nàng.

Bọn họ tuyệt đối không thể gặp chuyện!

Ngay khoảnh khắc ấy, một thị vệ từ bên ngoài bước vào bẩm báo: “Thế tử, Liễu Phong và con trai ông ta không chịu quy phục, chúng ta đã làm theo lệnh ngài, gϊếŧ bọn họ và đoạt lấy binh phù.”

Tống Kỳ Niên cầm lấy binh phù còn vương máu tươi, nhếch môi cười nhạt: “Như vậy thì tốt, đại nghiệp của Lục hoàng tử xem ra đã có hy vọng rồi!”

Khúc Thanh Thương nhìn thấy binh phù mà cữu cữu đã trung thành bảo vệ suốt đời, giờ đây lại rơi vào tay tên tiểu nhân Tống Kỳ Niên, trong mắt nàng ánh lên một màu đỏ rực, như thể có thể nhỏ ra máu…

Lòng tràn ngập căm hận, ngũ tạng thiêu đốt, tâm can đứt đoạn.

Bị lừa gạt, bị phản bội, bị diệt môn, vô số nỗi đau đớn cùng tức giận hòa quyện lại, hóa thành mối hận thấu xương…

Hận Tống Kỳ Niên và Khúc Cẩm Diên vô liêm sỉ, càng hận chính mình có mắt không tròng, khiến cả nhà họ Liễu phải chịu họa diệt môn!

“Tống Kỳ Niên, ta phải gϊếŧ ngươi!”

Nàng siết chặt cây trâm đính ước năm xưa, bất chấp thân thể đã trúng độc suy yếu, liều mình lao về phía Tống Kỳ Niên, muốn cùng hắn đồng quy vu tận…

Nhưng chưa kịp tới gần, nàng đã bị hắn vung tay đánh ngã xuống đất.

“Rắc!”

Tống Kỳ Niên giẫm mạnh lên bàn tay nàng, vẻ mặt đầy khinh miệt: “Chỉ dựa vào một kẻ phế vật như ngươi mà cũng dám ra tay với bản thế tử?”

Khúc Thanh Thương bị đè dưới đất, không cách nào cử động, từng ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng.

Ánh mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng, nhìn chằm chằm vào chiếc chén rượu đặt trống không bên cạnh, giọng run rẩy: “Các ngươi… còn hạ độc vào rượu… Quá hèn hạ… quá vô liêm sỉ…”

Nghe vậy, Khúc Cẩm Diên bật cười, bước đến, nhẹ giọng nói: “Muội muội ngoan, lần này muội lại đoán sai rồi. Người hạ độc vào chén rượu này không phải ta và thế tử, mà là… nhà họ Khúc. Chính cha mẹ ruột của muội đó.”

Khúc Thanh Thương đang cuộn mình trên mặt đất, nghe vậy, cả người như bị đóng đinh tại chỗ…