Trọng Sinh Leo Giường Cậu Ruột Phản Diện Ốm Yếu Của Tra Nam

Chương 3: Tống Kính Trình?

Kiếp trước, Thẩm Hòa cũng từng ngất xỉu, nhưng khi tỉnh lại, cô chỉ vội vàng gọi điện báo bình an cho Mục Đình Uẩn, mọi công việc xử lý hậu quả đều do hắn lo liệu.

Vì thế cô chưa từng gặp vị anh Tống tốt bụng kia.

Y tá trẻ tỏ ra kính sợ: "Là anh Tống Kính Trình."

Tống Kính Trình?

Chẳng phải là cậu của Mục Đình Uẩn, người mắc bệnh nan y, kiếp trước qua đời khi tuổi còn trẻ nhưng giàu có vô cùng sao?

Sau khi cảm ơn y tá, Thẩm Hòa không thông báo với bất kỳ ai, lặng lẽ xuất viện một mình.

Khi đang đợi xe, một chiếc Range Rover màu trắng từ hầm đỗ xe lao ra, dừng lại trước mặt cô.

Một người đàn ông trung niên thò đầu ra từ ghế phụ lái, ân cần hỏi thăm: "Cô Thẩm, cô xuất viện sao? Sao không ở lại thêm một ngày để theo dõi?"

Nhìn thấy gương mặt quen thuộc, Thẩm Hòa hơi kinh ngạc: "Chú Mã?"

Chú Mã tên là Mã Khải, là vệ sĩ thân cận của Tống Kính Trình. Ông xuất thân từ lính đặc công giải ngũ, từng nhiều lần liều mạng cứu Tống Kính Trình, được anh vô cùng coi trọng.

Xe của Mã Khải xuất hiện ở đây, vậy tức là Tống Kính Trình cũng đang ở trên xe?

Thẩm Hòa không dám gõ cửa kính phía sau, khom lưng hỏi Mã Khải: "Chú Mã, dạo này anh Tống vẫn khỏe chứ?"

Mã Khải chưa bao giờ tiết lộ tình trạng sức khỏe của ông chủ với người ngoài, câu trả lời vẫn mang tính chính thức: “Vẫn như cũ.”

“Tôi nghe y tá nói sáng nay sau khi tôi ngất xỉu, là anh Tống tốt bụng đưa tôi đến bệnh viện, còn giúp tôi thanh toán chi phí điều trị.”

Thẩm Hòa hỏi Mã Khải: “Không biết hôm nào anh Tống nghỉ? Tôi muốn đích thân đến tận nơi cảm ơn anh ấy.”

Chú Mã vô thức nhìn về phía người đàn ông đang nhắm mắt dưỡng thần ở hàng ghế sau, vừa định tìm lý do từ chối thì nghe thấy tiếng cửa sổ xe hạ xuống.

“Thẩm Hòa.” Giọng nói của Tống Kính Trình trong trẻo mà lạnh lùng, tựa như sương giá mùa đông, lạnh lẽo nhưng tinh khiết.

Dù là bạn gái của Mục Đình Uẩn nhưng Thẩm Hòa và Tống Kính Trình chỉ gặp nhau vài lần, số lần trò chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay.

Bất chợt nghe đối phương gọi cả họ lẫn tên mình, Thẩm Hòa thoáng ngẩn người.

Khi ánh mắt cô chạm phải đôi đồng tử trầm lặng và lạnh băng của Tống Kính Trình, cô cảm thấy da đầu căng chặt.

“Cậu Tống.” Thẩm Hòa vẫn luôn gọi theo cách mà Mục Đình Uẩn hay dùng.

Ánh mắt người đàn ông lướt qua trước ngực cô, đột nhiên hỏi: “Đình Uẩn có biết cô bị hạ đường huyết không?”