Sinh nhật của Thượng Thu rơi vào ngày 20 tháng 7. Vương Dĩnh đã sớm quảng bá sự kiện trong quán maid café, mở một hoạt động thu thập thiệp chúc mừng trước đó.
Khách hàng chỉ cần tiêu dùng trong quán là có thể nhận được một tấm thiệp nhỏ. Mỗi tấm thiệp có thể đổi lấy một lần quay số trúng thưởng, với phần thưởng bao gồm món ăn miễn phí, phụ kiện nhỏ, sticker hoạt hình và một món quà đặc biệt chỉ có một suất duy nhất.
Vì có sự kiện này, mấy ngày nay quán maid café vô cùng náo nhiệt.
Khi biết sinh nhật của Thượng Thu sắp đến, Mạc Dật Hằng không hiểu nghĩ gì mà đột nhiên bảo cậu đoán xem sinh nhật của mình là ngày nào. Thượng Thu không đoán, anh liền mím môi không thèm để ý đến cậu.
Chuyện này chẳng phải đang làm khó người ta sao? Thượng Thu quyết định thương lượng một chút:
"Đoán một ngày cụ thể thì khó quá, anh có gợi ý gì không? Ví dụ như nói cho tôi biết anh thuộc cung hoàng đạo nào, để tôi có thể khoanh vùng phạm vi?"
Mạc Dật Hằng chẳng bị lay động chút nào: "Nói phạm vi rồi thì còn gọi là đoán sao?"
Sau nhiều lần đoán sai, cuối cùng Mạc Dật Hằng cũng "đại từ bi" mà tiết lộ ngày sinh của mình cho Thượng Thu.
Ngày 21 tháng 11. Thượng Thu nghĩ rằng, lần này cậu sẽ không quên mất ngày này nữa.
Nhưng đoán xong ngày sinh, Mạc Dật Hằng vẫn chưa chịu yên, khiến Thượng Thu ngồi đối diện anh mà trong lòng đầy cay đắng.
"Giờ cậu đoán xem tôi bao nhiêu tuổi đi."
Câu này, Thượng Thu trước giờ chỉ nghe lũ trẻ họ hàng nói vào dịp Tết.
Từ lâu, cậu đã có suy đoán về thân phận của Mạc Dật Hằng, cảm thấy khả năng anh vẫn còn là sinh viên là rất lớn. Thế nên cậu thu mình lại, đoán một con số khá an toàn, nhưng thấy khóe môi anh trùng xuống, cậu liền đổi con số khác.
Càng đoán tuổi lớn, sắc mặt của Mạc Dật Hằng càng đen lại.
"Trông tôi già vậy sao? Tôi không giống người mới hai mươi à?"
Thượng Thu nghẹn lời. Cậu biết anh còn trẻ, nhưng không ngờ lại trẻ như vậy. Mấy con số cậu đoán toàn là từ 22 trở lên.
Cậu lầm bầm: "Tôi cứ nghĩ anh lớn hơn tôi, nên đoán nhỉnh hơn một chút..."
Mạc Dật Hằng cảm thấy dù có chênh lệch thì cũng chỉ khoảng một hai tuổi, bèn hỏi ngược lại: "Thế cô bao nhiêu? Đủ 20 chưa?"
"Tôi đúng là nhỏ hơn anh." Thượng Thu thành thật trả lời: "17."
Nhưng chỉ còn hai ngày nữa là tròn 18.
"Rầm..."
Mạc Dật Hằng vô tình hất đổ chồng sách. Khi Thượng Thu cúi xuống nhặt giúp anh, cậu chợt nghe thấy một giọng nói có phần cao vυ't.
"Cô vẫn chưa thành niên!?"
Khoảnh khắc biết được tuổi thật của Thượng Thu, mắt Mạc Dật Hằng mở to, suýt chút nữa không thốt nên lời.
Anh hít sâu một hơi, cảm xúc hỗn loạn, không rõ là kinh ngạc nhiều hơn hay giật mình nhiều hơn. Anh nhìn cậu từ đầu đến chân, quan sát từng chút một, vẫn khó mà tin được.
Anh cứ tưởng chỉ là khuôn mặt cậu trông trẻ con, không ngờ cả người cũng thật sự nhỏ tuổi như vậy.
Thượng Thu sửa lại: "Hai ngày nữa tôi sẽ thành niên rồi."
"Nhưng bây giờ cô vẫn là trẻ vị thành niên!"
Mạc Dật Hằng không còn cười nữa. Trong đầu anh tua lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra giữa mình và Thượng Thu trong khoảng thời gian qua. Ai mà ngờ được, người nhường nhịn mình đủ điều lại chỉ là một cô nhóc chưa trưởng thành.
Anh khó hiểu: "Quản lý quán các cô làm sao vậy? Lại để một người chưa thành niên đi làm?"
Anh bắt đầu lải nhải không dứt.
Thượng Thu cuối cùng cũng chen được vào một câu: "Có bao giờ anh nghĩ rằng... tôi làm là do tự nguyện không?"
Nhưng Mạc Dật Hằng chỉ tiếp thu những gì mình muốn nghe: "Tôi đang nói chuyện, cô dám cãi lại à?"
"..."
Thượng Thu bị anh chặn lời đến nghẹn họng.
Từ sau ngày đó, Mạc Dật Hằng dường như cố tình kiềm chế tính khí của mình khi ở bên Thượng Thu.
Trùng hợp thay, giấy báo trúng tuyển mà Thượng Thu mong ngóng bấy lâu lại đến đúng vào ngày sinh nhật của cậu. Cậu đã đỗ vào chuyên ngành hot của Đại học Khoa học và Công nghệ An Hòa, Ngành Điện tử và Thông tin.
Bố cậu, Thượng Văn Bân, hào hứng khoe tin này lên trang cá nhân, khiến không ít người vào chúc mừng.
Duy chỉ có một điều tiếc nuối nho nhỏ đó là cậu vẫn phải đi làm vào ngày sinh nhật. Nhưng nghĩ đến việc trong lúc làm có thể nhận được rất nhiều lời chúc mừng, cậu cũng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
"Chúc mừng sinh nhật! Tây Dục!"
"Cảm ơn nhé."
Hôm nay, Thượng Thu nhận được rất nhiều quà từ các khách nữ, gần như chất đầy một bàn.
Nhưng cậu lại có chút mất tập trung.
Mộc Mộc đi ngang qua, thấy Thượng Thu đang ngẩn người liền hỏi: "Sao thế?"
Cậu lập tức hoàn hồn, lắc đầu: "Không có gì đâu."
Trong lòng cậu cảm thấy lạ, bởi vì theo thường lệ, giờ này Mạc Dật Hằng lẽ ra đã đến tìm cậu rồi, vậy mà hôm nay lại chẳng thấy động tĩnh gì.
Hai ngày nay, trong lúc cậu đi làm, Mạc Dật Hằng không còn làm khó dễ cậu nữa. Có thể nói, đây là khoảng thời gian dễ chịu nhất từ trước đến nay.
Thượng Thu cảm thấy đây chính là những ngày thoải mái nhất mà cậu từng trải qua.
Cậu định đi một vòng quanh nhà hàng, nhưng Vương Dĩnh gọi lại: "Tây Dục, tiện tay mang cái này đến bàn số 10 luôn nhé."
Cô đẩy ra một chiếc xe đẩy, trên đó có một hộp quà rực rỡ sắc màu.
Khi cậu đẩy xe đến khu vực nhà hàng, cậu nhận ra trong quán chỉ có một vị khách duy nhất chính là Mạc Dật Hằng.
Vậy thì, thứ trên xe đẩy đương nhiên là do anh gọi rồi.
Nhận lấy hộp quà, Mạc Dật Hằng không có ý định mở ra. Thượng Thu tò mò về thứ bên trong.
"Không mở ra à?"
Mạc Dật Hằng mang theo chút đắc ý: "Cô muốn biết đến thế à? Không bằng tự mở ra đi."
Lời nói của anh khơi dậy sự tò mò của Thượng Thu. Cậu mở hộp quà, bên trong là một chiếc bánh kem ba tầng phủ đầy kem tươi.
Chiếc bánh đẹp mắt vẫn còn phảng phất hơi lạnh từ tủ bảo quản.
Nhìn chiếc bánh, cậu có phần khó hiểu: "Sao anh lại đặt một chiếc bánh lớn thế này?"
Nghe câu hỏi mang tính "biết rồi còn hỏi", Mạc Dật Hằng có chút bất lực: "Cô không thấy chữ trên bánh à?"
Thượng Thu nghe vậy liền nhìn kỹ, dòng chữ "Chúc Tây Dục sinh nhật vui vẻ~" được viết rõ ràng trên mặt bánh.
Thật ra trong lòng cậu đã có linh cảm, chỉ là vẫn khó tin rằng Mạc Dật Hằng lại đặt riêng một chiếc bánh kem cho mình.
Ngay từ lần đầu gặp nhau, cậu đã hắt cả cốc nước trái cây lên người anh, sau đó vì muốn duy trì quan hệ giữa khách và quán mà miễn cưỡng kết bạn với anh.
Vậy nên, từ trước đến nay, cậu vẫn nghĩ rằng mối quan hệ giữa mình và Mạc Dật Hằng chẳng qua chỉ là quan hệ giữa maid và khách. Cậu cũng không chắc liệu có thể gọi đây là "bạn bè" hay không.
Dù gì thì Mạc Dật Hằng là người có tiêu chuẩn cao, muốn làm bạn với anh chắc chắn không dễ dàng.
Cậu từng nghĩ rằng việc anh hay gọi cậu phục vụ chỉ vì cậu là nhân viên mới, hơn nữa trước đây anh cũng từng gọi các maid khác, nên đây không thể xem là dấu hiệu cho thấy anh hài lòng với cậu.
Cậu chỉ làm thêm ở quán maid café trong hai tháng, vậy nên ngay từ đầu đã định rằng những chuyện xảy ra ở đây, những người mình gặp gỡ, tất cả chỉ là một phần trong quãng thời gian đi làm thêm và sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
Cậu không muốn suy nghĩ nhiều về mối quan hệ giữa mình và khách hàng.
Cũng mong rằng có thể tách biệt rõ ràng giữa Tây Dục – cô maid trong quán và Thượng Thu – con người thật của cậu.
Chỉ là, Mạc Dật Hằng quá bá đạo. Anh đã cố tình chọn ngày sinh nhật của cậu để tạo ra một kỷ niệm khó phai, khiến cậu không thể nào quên được.
Thượng Thu thầm nghĩ, giá mà Mạc Dật Hằng chỉ là một vị khách khó chiều thì tốt rồi, như vậy cậu sẽ không cần bận tâm quá nhiều.
Nhưng Mạc Dật Hằng chỉ là có chút khuyết điểm trong tính cách, chứ con người anh lại rất tốt. Cậu biết ơn lòng tốt của anh, cũng như những điều anh đã làm vì mình.
Cảm giác này giống như việc biết rõ một mối quan hệ sẽ không thể có tương lai, nhưng vẫn vô thức bị cuốn vào.
Thượng Thu định nói gì đó, nhưng ngay lúc ấy, các maid trong quán bất ngờ ùa vào, đặt một chiếc vương miện sinh nhật lên đầu cậu, đồng thời cắm nến lên bánh kem.
Ngọn nến được châm, ánh lửa khẽ lay động phản chiếu trong đôi mắt cậu, trong khi bên tai cậu vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật.
Mạc Dật Hằng nhìn cậu, khóe môi nhếch lên: "Mau ước đi."
Bầu không khí này khiến Thượng Thu nhắm mắt lại, bắt đầu ước nguyện.
Trong màn đen trước mắt, cậu cảm nhận rõ nhịp tim và dòng máu đang cuộn chảy trong cơ thể mình.
Thật lâu sau, cậu mở mắt ra và thổi tắt ngọn nến.
Cậu mở to mắt nhìn về phía Mạc Dật Hằng, rồi lại nhìn những người xung quanh, sau đó nở một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn mọi người."
Bình thường, Thượng Thu hiếm khi cười, nếu có thì cũng chỉ là một nụ cười nhẹ, khóe môi chỉ nhếch lên một chút.
Nhưng hôm nay, cậu lại cười đẹp đến vậy.
Mạc Dật Hằng nhìn cậu, trong khoảnh khắc đầu tiên không nói gì, chỉ im lặng quan sát. Mãi đến khi ý cười trên môi cậu dần tan đi, anh mới đưa tay xoa mặt, sau đó dời ánh mắt sang hướng khác.
Mộc Mộc đưa cho Thượng Thu con dao cắt bánh, hào hứng nói: "Sinh nhật thì phải chia bánh chứ!"
Cậu cắt một miếng đầu tiên đưa cho Mạc Dật Hằng. Được cậu ưu tiên như vậy, anh rất hưởng thụ, lông mày gần như muốn nhướng lên tận trời.
Sau đó, Thượng Thu lần lượt chia bánh cho những người xung quanh.
Bánh thật sự rất lớn, dù chia cho tất cả mọi người rồi vẫn còn thừa khá nhiều. Nhìn phần bánh vẫn còn hơn một nửa, cậu có chút bối rối.
Cậu chần chừ hỏi: "Tôi có thể mang phần bánh còn lại về nhà không?"
Thấy cậu có vẻ hơi dè dặt, Mạc Dật Hằng liền nói: "Bánh này là tặng cô mà, cô muốn làm gì thì cứ làm thôi."
Cậu lại vui vẻ thêm một chút.
Trong lúc đóng gói bánh, Vương Dĩnh đứng bên cạnh, hạ giọng nói nhỏ với cậu: "Cậu chủ bao nguyên quán hai tiếng chỉ để tổ chức sinh nhật cho em đấy, không định thể hiện gì sao?"
Lúc này, Thượng Thu mới hiểu vì sao suốt thời gian qua chỉ có mỗi Mạc Dật Hằng là khách duy nhất.
Cậu hơi ngẩn người: "Em... nên thể hiện thế nào?"
Không ai từng dạy cậu cách làm mà? Giống như khi tiếp khách, làm nũng chút xíu là được chăng?
Vương Dĩnh cười đầy ẩn ý: "Nói vài câu dễ nghe là được ấy mà, kiểu như ‘Thích quá đi’, ‘Yêu anh lắm, thả tim’ chẳng hạn."
Nhưng khi cậu tìm đến Mạc Dật Hằng, đứng trước mặt anh, cậu lại ngập ngừng mãi chẳng nói được câu nào hay ho. Vì chỉ cần mở miệng thôi, mặt cậu đã thấy nóng lên rồi, cảm giác miệng như cứng lại, không thể thốt ra nổi.
Mạc Dật Hằng thấy lạ, liền hỏi cậu muốn làm gì.
Thượng Thu lấy hết dũng khí, nhưng sau khi đối diện với ánh mắt của anh trong một giây, lại chùn xuống.
Cậu gãi đầu: "À... tôi chỉ muốn hỏi anh có muốn thử rút thăm không?"
Mấy ngày nay, Mạc Dật Hằng chắc cũng đã tích được khá nhiều phiếu rồi, có thể đổi được không ít phần quà.
Anh thờ ơ nói: "Tôi đâu có hứng thú với mấy thứ đó."
Cũng đúng, nhìn sao cũng không thấy cậu chủ này là người thích sưu tầm sticker hay phụ kiện dễ thương.
Thượng Thu không bỏ cuộc: "Nhỡ đâu anh rút trúng quà đặc biệt thì sao?"
Năm phút sau.
Mạc Dật Hằng đứng trước hộp rút thăm, miệng lẩm bẩm: "Tôi thật sự không có hứng thú với cái này."
Anh chỉ định thử một lần thôi.
Mạc Dật Hằng mở tờ giấy trong tay, cầm lên xem: "Giải gì đây?"
Vương Dĩnh vừa nhìn thấy ký hiệu trên phiếu liền reo lên phấn khích: "Đây chính là dấu hiệu của giải đặc biệt!"
"Giải đặc biệt chỉ có duy nhất một tấm thôi đó! Anh may mắn thật đấy!"
Trên mặt Mạc Dật Hằng thoáng qua vẻ "Không hổ là tôi."
Anh hừ nhẹ một tiếng qua mũi: "Xem ra cũng không khó trúng lắm nhỉ. Còn nữa, tôi đã nói là tôi không có hứng thú mà…"
Vương Dĩnh cười tủm tỉm: "Giải đặc biệt chính là nhận được một món đồ làm từ len chọc do Tây Dục tự tay làm!"
Không khí bỗng chốc im lặng hai giây.
Mạc Dật Hằng ngừng nói, lông mi khẽ chớp.
Sau đó, anh điềm nhiên cất lời: "Tôi đâu có nói là không cần."