Trọng Sinh: Hôm Nay Thế Tử Vẫn Còn Giả Ngốc Sao?

Chương 5: Nàng nợ Tiểu Liễu một cuộc đời bình yên

Dáng vẻ này khiến Mật Châu chợt nhớ đến kết cục thê thảm của Tiểu Liễu ở kiếp trước. Cơn đau nhói âm ỉ trỗi dậy, nàng liền thu tay lại, không tiếp tục xoa đầu nàng ấy nữa.

Nàng nợ Tiểu Liễu một cuộc đời bình yên.

Kiếp này, nàng tuyệt đối không để những bi kịch ấy tái diễn.

Chỉ cần nàng không bị si mê che mắt, không còn vướng vào Khúc Lập Phong, không sai lầm trong mối nhân duyên này, thì mọi chuyện đều có thể thay đổi. Gia đình nàng sẽ không bị liên lụy, Mật phủ cũng sẽ không rơi vào cảnh diệt vong.

Mật Châu hít sâu, thu lại dòng suy nghĩ.

Hiện tại điều nàng cần làm trước tiên là giải quyết dứt điểm với Khúc Lập Phong, lấy lại tín vật định tình mà nàng từng trao cho hắn.

Dù thế tử Nam Ninh từ nhỏ đã bị xem là đứa ngốc, lại còn mang bệnh tật triền miên, nhưng chung quy vẫn là người nhà Nam Ninh vương phủ, một thế gia quyền quý bậc nhất kinh thành.

Hơn thế nữa, hôn sự này là do đích thân bệ hạ chỉ định. Nếu nàng gây ra bất cứ sai sót nào trong đó, không chỉ làm mất mặt Nam Ninh vương phủ, mà còn có thể khiến hoàng thượng tức giận.

Nghĩ lại mà buồn cười, kiếp trước nàng đã bị gì vậy? Tại sao lại mù quáng tin rằng Khúc Lập Phong chính là chân tình duy nhất? Còn điên cuồng đến mức sẵn sàng kháng chỉ, nhảy vào hố lửa chỉ vì hắn?

Cũng may, ký ức may kiếp trước giúp nàng thoát nạn.

Sau khi thánh chỉ ban hôn không lâu, thế tử Nam Ninh đột ngột qua đời vì bạo bệnh. Hôn sự này tự nhiên không còn giá trị, nàng mới có thể gả cho Khúc Lập Phong, cùng hắn kết thành phu thê.

Nếu không…

Mật Châu siết chặt tay, sắp xếp lại những việc mình cần làm kế tiếp.

Nàng đã hiểu quá rõ bản chất của Khúc Lập Phong qua những gì từng trải qua.

Ở kiếp trước, nàng ngốc nghếch tin vào hắn, bất chấp tất cả để bỏ trốn cùng hắn, thậm chí còn dâng toàn bộ hồi môn của mình để giúp hắn gây dựng sự nghiệp.

Nhưng đến khi Khúc Lập Phong thành danh thiên hạ, trở thành Thủ Phụ quyền khuynh triều đình, nàng lại trở thành quân cờ vô dụng bị hắn vứt bỏ.

Hắn lạnh lùng nói rằng mình đã có người trong lòng, sau đó giam lỏng nàng, không cho nàng bất kỳ tự do nào.

Thật đáng tiếc, khi đó trong nhà nàng đã chẳng còn ai có thể che chở, cuối cùng chỉ có thể ôm nỗi uất hận mà ra đi...

Mà Tiểu Liễu luôn trung thành theo nàng cũng vì nàng mà chịu đủ mọi khổ sở...

Trời chiều dần buông, ánh tà dương hắt lên khung cửa sổ, Mật Châu ngồi trước bàn trang điểm, đôi tay nhẹ nhàng lướt qua mái tóc, ánh mắt trầm tĩnh phản chiếu trong gương đồng.