Lên Kinh Ứng Thí Có Được Tứ Hôn Không?

Chương 5

Triệu Bảo Châu nhìn bóng lưng người lính, nghĩ bụng y vẫn chưa biết tên người này. Nhưng vì đối phương đã nói Lam phủ, vị quân gia tốt bụng này chắc là họ Lam, liền chắp tay hướng về bóng lưng đối phương:

"Lam đại nhân! Tiểu dân cảm kích vô cùng."

Người lính vẫy tay với y. Bóng dáng biến mất ngoài cổng thành.

Triệu Bảo Châu cong khóe miệng, lau đi những giọt mồ hôi nhỏ trên trán, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp. Tuy rằng đường vào kinh của y gập ghềnh, nhưng vừa đến đã gặp được người tốt! Xem ra vận xui cũng sắp đến hồi kết thúc.

Triệu Bảo Châu đắc ý "hề hề" cười hai tiếng, quay người lại, nhưng ngay sau đó nụ cười trên môi y liền khựng lại.

...Vừa rồi vị quân gia đó chỉ hướng nào nhỉ?

Phương hướng mà Triệu Bảo Châu đã rèn luyện được trong núi rừng hoàn toàn vô dụng ở kinh thành.

Y đứng trước phiên chợ phồn hoa, chỉ riêng những con đường rẽ mà mắt y nhìn thấy đã có năm sáu ngả. Triệu Bảo Châu lúng túng đứng giữa đám tiểu thương đang rao hàng, suýt bị gã bán hàng rong đẩy xe đạp lên chân, người đó bị y chắn đường, lập tức dựng mày:

"Làm gì vậy? Ngươi không nhìn đường à?!"

Triệu Bảo Châu bị hắn quát giật mình, lùi lại hai bước, vội vàng chắp tay xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi." Y tiếp tục hỏi: "Xin hỏi khách điếm ở hướng nào?"

Gã tiểu thương nghe vậy, ánh mắt chê bai đảo quanh người y một vòng, mỉm cười đầy ác ý: "Khách điếm?" Hắn quay đầu, chỉ về hướng trung tâm nhất: "Đi về phía đó."

Triệu Bảo Châu vội vàng cảm tạ: "Đa tạ chỉ đường." Y nhìn đồ trên xe của gã tiểu thương, thấy hắn bán những cuộn bánh nếp được xiên bằng que gỗ, trông rất hấp dẫn. Triệu Bảo Châu đã gần hai ngày không ăn uống gì, nếu y có tiền dư chắc chắn sẽ mua một que để cảm ơn, nhưng hiện giờ toàn thân y cộng lại chỉ có hai lượng bạc, phải dựa vào số bạc này để cầm cự ít nhất đến sau kỳ thi Xuân, thực sự không có tiền dư.

Triệu Bảo Châu lại chắp tay tạ ơn một lần nữa, rồi mới quay người đi về hướng gã tiểu thương đã chỉ.

Còn gã tiểu thương nhìn bóng lưng y, hừ lạnh một tiếng từ mũi, cười không thiện ý. Nghĩ bụng ngày hôm nay cũng thật kỳ lạ! Tên ăn mày này cũng dám vào khách điếm? Chẳng lẽ trong túi có vài đồng tiền đã tưởng có thể ăn được cơm ở kinh thành sao?

Hắn cố ý dẫn người đến nơi đất quý như vàng của kinh thành, chắc lát nữa sẽ có chuyện hay để xem rồi!