Chương 1: Bói một quẻ không?
"Thưa ngài, ngài có muốn xem bói không?"
Người thanh niên mặc vest chỉnh tề bị một cô gái nhỏ đột ngột nhảy ra chặn trước mặt.
Người này đeo kính không gọng, trên tay chỉ cầm một chiếc điện thoại dừng bước vì bị tiếng gọi giữ lại.
Anh đưa mắt nhìn xuống cô gái có khuôn mặt non nớt phía trước, nhíu mày nhắc nhở: "Đây là trung tâm thương mại, cô mà tuyên truyền mê tín dị đoan là tôi có thể báo cảnh sát bắt cô đấy."
Cô gái đột nhiên trợn tròn mắt, lùi lại nửa bước lẩm bẩm: "Giới trẻ bây giờ sao mà..."
Sao mà gì cơ?
Vạn Mộc nghe không rõ cô gái nói gì, định đi vòng qua cô ấy.
"Anh đợi một chút." Cô gái nhíu mày nhìn chằm chằm vào mặt anh: "Hay là anh cứ nghe tôi nói vài câu đã, tạm thời tôi không lấy tiền."
Vạn Mộc nhếch mép cười: "Cô mới bao nhiêu tuổi, trông có vẻ còn chưa thành niên nữa, thế mà đã ra ngoài lừa đảo rồi."
"Tôi không phải kẻ lừa đảo thật mà, với lại tôi đã thành niên lâu rồi!"
Tuổi tác của tôi còn lớn hơn cả tổ tiên nhà anh đấy!
Nguyên Tửu hơi tức giận, thở dài nói: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh rằng hôm nay anh có một kiếp nạn chết người đấy."
Vạn Mộc nghe vậy lập tức sầm mặt lại, lạnh giọng nói: "Tránh ra."
Nguyên Tửu thấy ấn đường anh ta đen kịt như sắp nhỏ ra mực, khuôn mặt tuấn tú đoan chính vì vậy mà trở nên nên âm u.
"Cái này cho anh." Nguyên Tửu từ túi ra lấy một lá bùa vàng gấp hình tam giác, nắm lấy cổ tay anh nhét vào lòng bàn tay, không cho anh cơ hội từ chối: "Tôi xem tướng mặt anh, nếu vượt qua được kiếp nạn này, tương lai chắc chắn sẽ bình an thuận lợi, khỏe mạnh sống lâu."
"Bùa bình an này có thể cứu mạng anh một lần, muốn giữ hay không tùy anh." Nguyên Tử với khuôn mặt non nớt nhưng lại nói một cách đầy uy lực.
Vạn Mộc hoàn toàn không hiểu tại sao mình không thể thoát khỏi tay cô gái nhỏ này.
Rõ ràng năm ngón tay cô mảnh khảnh, cả người trông gầy gò nhỏ bé, nhưng lực tay lại mạnh đến kinh người, lúc nắm lấy cổ tay anh khiến anh có cảm giác hoàn toàn không thể kháng cự.
Nguyên Tử đưa cho anh bùa bình an rồi quay đầu bỏ đi.
Giới trẻ bây giờ thật sự không tôn trọng văn hóa Đạo giáo chính thống chút nào.
Vạn Mộc đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn lá bùa bình an nhỏ xíu trong tay, vốn anh định vứt nó vào thùng rác bên đường nhưng không hiểu sao lại như bị ma ám cất nó vào ốp điện thoại.
Lúc anh quay đầu lại, cô gái nhỏ mặc áo vải thô, tóc búi cao vừa xong đã biến mất từ lúc nào.
Vạn Mộc lắc đầu, liếc nhìn đồng hồ đeo tay, lập tức bước nhanh về phía tòa nhà văn phòng không xa.
Quẹt thẻ vào tòa nhà, vừa đến cửa thang máy thì điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Anh liếc nhìn màn hình, là số của sếp.
Thang máy vừa hay xuống tầng một, anh do dự hai giây rồi bước sang bên cạnh nghe điện thoại, trong lòng nghĩ lại lỡ chuyến thang máy này rồi.
Cửa thang máy từ từ khép lại, Vạn Mộc đang chăm chú nghe sếp dặn dò thì đột nhiên, một tiếng "ầm" vang lên khiến anh giật mình, lập tức hoảng hốt nhìn quanh.
Người bên kia đầu dây cũng nghe thấy tiếng động lớn liền hỏi: "Vạn Mộc, có chuyện gì thế?"
"Không biết nữa, hình như thang máy gặp sự cố." Vạn Mộc căng thẳng siết chặt điện thoại trong tay, lập tức bấm liên tục vào nút thang máy.
Bảo vệ ở cửa cũng nghe thấy tiếng động, lập tức chạy đến.
"Nhanh gọi cứu hỏa, gọi cả xe cấp cứu nữa, thang máy rơi rồi!"