Đúng vậy, thế giới này không phải là thế giới ban đầu của cậu, thậm chí có thể nói rằng thế giới này không phải là thế giới thực.
Bởi vì những người và sự vật này đều xuất phát từ cuốn tiểu thuyết yêu thích nhất của Kỷ Du, do tác giả Thanh Phong chắp bút.
Còn người đàn ông mà bây giờ cậu đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn chăm chăm chính là nam chính của cuốn tiểu thuyết này, Nam Đình Lệ.
Khác với văn phong ngọt sủng của bộ trước thì nam chính ở tiểu thuyết này khá đáng thương, có chút ngược tâm.
Nam Đình Lệ, 18 tuổi bắt đầu tiếp quản tập đoàn của gia tộc, từ đó, cuộc sống của hắn gắn liền với công việc, mất ăn mất ngủ, dốc hết tâm huyết, cả người đều dốc hết sức lực vào chuyện công ty. Đến hiện tại là 25 tuổi, với sự nhạy bén trong kinh doanh và chính sự chăm chỉ không quản ngày đêm, làm việc với cường độ cao, trong vòng bảy năm đã vực dậy Nam thị từ một tập đoàn có nguy cơ phá sản thành một đế chế thương nghiệp, tập đoàn kinh doanh hàng đầu thành phố A.
Thành công càng lớn thì cái giá phải trả càng cao. Cái giá phải trả cho sự thành công của Nam Đình Lệ chính là mất đi sức khỏe.
Bên trong vẻ ngoài đĩnh bạt vĩ ngạn, tuấn mỹ bức người là một cơ thể vỡ nát do mệt mỏi quá độ, chế độ ăn uống và nghỉ ngơi không điều độ, cùng tinh thần luôn căng thẳng.
Dần dần, hắn được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày, tình cảm mà hắn sắp thổ lộ với nữ chính đã bị bóp nghẹt, tình yêu chớm nở đã bị bẻ gãy. Sau đó lại nhìn thấy cô ngã vào vòng tay của nam phụ, cuối cùng sống lay lắt tới một năm sau rồi qua đời.
Tác giả Thanh Phong thật là! Mắc gì không viết ngọt sủng mà phải cho nam chủ cái kết ngược tâm ngược thân như vậy chứ!
Kỷ Du nhìn người đàn ông này, khuôn mặt đầy vẻ xót xa.
Cho nên mới để cho cậu mang theo bàn tay vàng xuyên qua tới đây phải không? Cậu muốn thay đổi cái kết BE của hắn.
Cậu từ nhỏ đã đeo chiếc mặt ngọc hồ lô này, sau khi xuyên vào sách thì lại phát hiện trong đó có bí mật càn khôn, ẩn chứa không gian bí cảnh, bên trong có đầy đủ rau dưa trái cây, cá tôm thịt thà.
Rau củ tươi mới, cá tôm thịt chất lượng tươi ngon, nước suốt ngọt lành vô cùng, nhấp một ngụm sẽ thấy thần thanh khí sảng.
Thức ăn chế biến từ đây không chỉ vô cùng tươi ngon mà còn chứa nhiều khoáng chất có lợi cho cơ thể, lâu ngày sẽ cường thân kiện thể, bách bệnh bách xâm.
Cho nên cậu muốn trở thành đầu bếp riêng cho Nam Đình Lệ, dùng những món ăn trong không gian để điều trị thân thể cho hắn, thoát khỏi kết cục chết trẻ.
Nam Đình Lệ nhìn món cơm chiên trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khác thường.
Thư ký Trương thấy hắn mãi chưa động đũa, liền lên tiếng nhắc nhở: “Nam tổng, có chuyện gì sao?”
Nam Đình Lệ môi mỏng khẽ mở: “Không có gì.”
Chỉ là nhớ tới chuyện sau khi mẹ mất năm tám tuổi, đã rất lâu rồi hắn chưa ăn lại món cơm chiên trứng này.
Hắn cầm muỗng lên, vươn tay về phía dĩa cơm chiên, chậm rãi múc một muỗng, sau đó đưa vào trong miệng.
Kỷ Du nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của hắn.
Khi thấy nét mặt của Nam Đình Lệ giãn ra, áp lực xung quanh cũng giảm đi rất nhiều, cậu liền hiểu rằng bữa ăn mình nấu rất hợp khẩu vị của hắn.
Kỷ Du cong môi, ánh mắt tràn đầy vẻ mong đợi và rạng rỡ.
Chỉ thấy Nam Đình Lệ ăn một miếng, hai miếng, rồi tới muỗng thứ ba… Trong lúc đó còn không quên nhấm nháp bát canh cá trích đậu hũ tươi mát. Cho tới khi đĩa thức ăn đã trống trơn, ăn hết một nửa số cá, canh cũng uống hơn phân nửa, lúc này Nam Đình Lệ mới đặt đũa muỗng xuống, lấy khăn ăn ra và nhẹ nhàng lau sạch nước canh dính ở khóe miệng.
Một loạt động tác, vừa ưu nhã lại thong dong.
“Món này là ai làm vậy?” Sau khi ăn no, giọng điệu của Nam Đình Lệ cũng ôn hòa đi vài phần.