Edit: Phượng Chiếu Ngọc
Sau khi Diệp Trình Kha đọc xong một cuốn tiểu thuyết ABO, cảm thấy hơi buồn ngủ, liền nằm xuống bàn ngủ một giấc. Chủ yếu là đại học có nhiều thời gian rảnh rỗi, hơn nữa chỉ số IQ của anh rất đáng kinh ngạc, nên anh càng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn.
Sau đó không ngờ rằng anh lại tỉnh dậy trên một chiếc giường xa lạ. Khác với cuộc sống thực của anh. Trong cuộc sống thực, anh chỉ là một người làm công lớn lên đẹp trai và thông minh. Vì ba mẹ anh đã mất, anh học đại học bằng cách kiếm thêm tiền và học bổng.
Bây giờ trong căn phòng xa hoa này, anh tự tát mình một cái, cơn đau nhắc nhở anh rằng đây là sự thật! Đang lúc anh thắc mắc thì Trần quản gia đến gõ cửa: "Thiếu gia, cậu dậy chưa? Hôm nay là ngày cậu đến trường mới."
Chết tiệt, người giàu cũng phải đi học sao?
Diệp Trình Kha đi vào phòng vệ sinh, nhìn vào gương, trông anh không khác gì lúc ngoài đời thực, đẹp trai như nhau. Trần quản gia lại gõ cửa, Diệp Trình Kha phản ứng lại: "Tôi dậy rồi."
Giọng nói của Trần quản gia từ ngoài cửa truyền vào: "Được rồi, thiếu gia, mời rửa mặt rồi xuống ăn sáng. Tài xế đã ở dưới lầu rồi." Nói xong, ông liền rời đi. Diệp Trình Kha không phải là người lười biếng, anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi xuống dưới.
Diệp Trình Kha vốn dĩ sợ Trần quản gia cho rằng mình không giống với trước kia, nhưng không có. Trong mắt Trần quản gia, thiếu gia không có gì khác thường. Diệp Trình Kha ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc Audi đỗ ở cổng.
Đây là mẫu xe mà anh rất thích. Trước đây anh đã nghĩ đến việc phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền mua một chiếc, nhưng bây giờ anh lại dễ như trở bàn tay liền có. Trong nhà bày biện, ăn dùng, cũng đều là những thứ Diệp Trình Kha thích.
Trên đường đến Học viện Quý tộc Mễ Tư Lan, Diệp Trình Kha cảm thấy thoải mái khi ngồi trên một chiếc xe sang trọng. Khi đến cổng trường, hiệu trưởng nhiệt tình dẫn anh vào lớp, Diệp Trình Kha đoán thân phận của anh nhất định không đơn giản.
Khi anh đến lớp, nhiều bạn cùng lớp đang nhìn anh và thì thầm nói nhỏ, vẻ ngưỡng mộ hiện rõ trên khuôn mặt. Lúc này Hứa Tinh chạy vào: "Báo cáo!"
Hiệu trưởng có chút tức giận nói: "Hứa Tinh, sao lại đến muộn thế?" Nhưng ông không tức giận lắm.
Hứa Tinh không ngờ lại gặp phải hiệu trưởng: “Lần sau em sẽ không làm vậy nữa ạ.”
Hiệu trưởng thở dài: “Ai, có khi nào cậu…” Không nói nữa, nói ra chỉ toàn là nước mắt.
Diệp Trình Kha chú ý tới Hứa Tinh, hai người nhìn nhau. Hứa Tinh, sao cái tên này nghe quen thế? Diệp Trình Kha đột nhiên nhớ ra, đây không phải là nam phụ ác độc sao? Chẳng lẽ anh đã xuyên vào quyển tiểu thuyết kia?