Ác Độc Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 2: Giọng nói kì lạ

Cố Thính nghiêng đầu, không nói gì.

“Phu nhân, phu nhân vẫn còn ở trong phòng sao?” Ngoài cửa, người làm thận trọng nói: "Dưới nhà đã thu dọn xong, công ty chuyển nhà sẽ đến chuyển hành lý của đại thiếu gia ngay, phu nhân có muốn xuống xem qua không ạ?”

Thái độ cẩn trọng của người làm cho thấy nguyên chủ là người có tiếng nói trong gia đình.

Đại thiếu gia…? Đó là ai?

Cố Thính khựng lại một giây, cố gắng nhớ lại cốt truyện. Nếu cô nhớ không nhầm, đại thiếu gia chính là nam chính trong cốt truyện.

Nam chính muốn dọn hành lý đi... Tại sao lại muốn dọn đi?

Theo mạch truyện hiện tại, nam chính mới 16 tuổi, chưa đủ tuổi thành niên mà đã dọn ra ngoài?

Cố Thính cảm thấy khó hiểu.

Ngoài cửa, người làm thấy người bên trong im lặng, một mặt cảm thấy người mẹ kế này quá vô trách nhiệm, mặt khác lại thấy không quan tâm mới là chuyện bình thường. Dù sao thì hai cậu chủ trong nhà cũng không phải con ruột, phu nhân chỉ là mẹ kế, muốn quản cũng không quản được.

Huống chi Cố Thính mới bước vào Thẩm gia được một tháng, nhà cửa đã náo loạn không biết bao nhiêu lần. Từ chuyện mỗi lần thấy đại thiếu gia đều sẽ châm chọc mỉa mai vài câu, hiện tại đã đến mức không muốn nhìn thấy mặt đại thiếu gia, yêu cầu cậu ấy tự dọn ra ngoài. Mẹ kế đối xử với con chồng đến mức này, quả thật là chuyện hiếm thấy trong giới thượng lưu.

Trong lòng thầm oán thán vài câu, vừa định rời đi thì cửa mở ra.

Người phụ nữ đứng dựa vào cửa mặc một chiếc váy trắng đơn giản, nhưng dung mạo lại vô cùng quyến rũ, đôi mắt đào hoa như muốn hút hồn người đối diện. Ngay cả khi trang điểm nhẹ, vẻ đẹp của cô cũng mang tính công kích, vô cùng phong tình.

Cố Thính nhíu mày như thể vừa bị ai đó làm phiền lúc đang thưởng trà chiều, lộ rõ vẻ không vui, nhìn về phía nữ giúp việc.

Nữ giúp việc theo phản xạ lùi lại một bước: "Thưa, thưa phu nhân."

Cô ấy đã quên mất. Phu nhân vốn không phải người có tính khí tốt, đột nhiên bị người khác làm phiền, có lẽ lần này cô ấy lại bị mắng!

Ngay khi cô ấy đang lo lắng sợ hãi, Cố Thính hỏi: "Chuyện gì?"

“Dạ?" Nữ giúp việc ngẩn người.

Phu nhân lại không mắng cô ấy?

Thấy cô ấy không nói gì, Cố Thính kiên nhẫn lặp lại: "Cô vừa nói, ai muốn dọn ra ngoài? Tại sao lại muốn dọn đi?"

Nữ giúp việc ngơ ngác, rồi nhanh chóng trả lời: "Là đại thiếu gia đang thu dọn hành lý. Hôm qua phu nhân nói muốn đại thiếu gia dọn ra ngoài vào chiều nay, nhưng công ty chuyển nhà tạm thời gặp chút chuyện, đại thiếu gia hỏi liệu cậu ấy có thể dời lại muộn hơn một chút được không?"

Cố Thính nhướn mày: "Ý cô là, chính tôi đã bắt đại thiếu gia dọn ra ngoài?"

Nữ giúp việc gật gật đầu, có chút nghi hoặc. Không phải phu nhân nói đại thiếu gia dọn ra ngoài sao? Như thế nào đến giờ lại không nhớ rõ?

Cố Thính trầm mặc. Cô cần suy nghĩ một chút, lát nữa nên tự vả mặt mình như thế nào đây.

"Khương Thả đâu?"

"Đại thiếu gia ở dưới nhà ạ."

Cố Thính "ừ" một tiếng, rồi đi xuống lầu.

...

Phòng khách chất đầy những thùng giấy lớn nhỏ, tuy không quá lộn xộn nhưng được xếp gọn gàng vào nhau. Quản gia mặc áo đuôi tôm đứng ở góc nhà, chỉ huy nhân viên chuyển nhà lên xuống lầu chuyển đồ đạc.

Thấy Cố Thính xuống lầu, quản gia áo đuôi tôm khẽ gật đầu: "Thưa phu nhân."

Cố Thính đáp lời, rồi lặng lẽ quan sát khung cảnh xung quanh.

Đây là một căn biệt thự mang phong cách Pháp.

Chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh treo trên chính giữa trần phòng khách, những chi tiết đèn cầu kỳ tạo ra những lớp bóng đổ chồng lên nhau. Sofa và bàn trà trong phòng khách đều có màu trắng kem, được trang trí bằng hoa văn vàng kim. Góc phòng hình vòng cung rộng rãi thoáng đãng. Dù nhìn từ góc độ nào, chủ nhân của ngôi nhà này cũng toát lên vẻ giàu có.

Có tiền thật tốt. Ít nhất cô không cần lo lắng về vấn đề sinh tồn.

[Đinh, phát hiện nam chính Khương Thả xuất hiện.]

Cố Thính rũ mắt, đứng ở khúc quanh cầu thang tầng hai, hướng tầm nhìn về phía thiếu niên trên sofa.

Cậu ta trông khoảng mười mấy tuổi, cao gầy ngồi trên sofa, đội mũ lưỡi trai đen và đeo khẩu trang, từ đầu đến chân đều mặc đồ đen, chỉ có thể nhìn thấy làn da trắng lạnh qua bàn tay lộ ra. Đôi tay cậu ta đặt hờ hững trên đầu gối, cổ tay mảnh khảnh, móng tay gọn gàng sạch sẽ, những đường gân xanh nổi rõ dưới làn da trắng.

Cố Thính nhìn chằm chằm đôi tay kia một lúc, rồi chậm rãi dời mắt đi, đột nhiên nghĩ đến góc hình vòng cung kia thiếu thứ gì đó.

[Thiếu một cây dương cầm.]

[Tay của cậu ta rất đẹp.]

Sau đó, cô thấy thiếu niên đang ngồi trên sofa, cơ thể Khương Thả khựng lại. Khương Thả quay đầu lại, trong ánh mắt dưới vành mũ thoáng hiện lên một tia hoảng loạn. Khương Thả đứng lên, như thể đột nhiên lạc vào một môi trường xa lạ, hai tay lúng túng buông thõng bên người.

[Đứng lên mới thấy, cậu ta cao thật.]

Cố Thính lạnh lùng liếc nhìn Khương Thả, rồi hỏi quản gia: "Sao vậy? Nhà họ Thẩm muốn chuyển đi nơi khác à?"

Quản gia vẫn giữ nụ cười: "..."

Dù phu nhân có ngang ngược, đây cũng không phải chuyện ông ấy có thể xen vào.

"Công ty chuyển nhà nói sẽ đến muộn hơn một chút, đại thiếu gia đã thu dọn hành lý xong rồi ạ."

"Ừ."

Cố Thính nhìn Khương Thả, khóe miệng hạ xuống: "Không biết chào hỏi sao?"

Khương Thả lập tức sợ hãi nói: “Cố phu nhân."

Cố Thính: "..."

Hình như không phải gọi như vậy, cô tưởng cậu ta gọi mình là mẹ.

Thấy cách mà hai người đối mặt với nhau, quản gia thở dài. Vào thời điểm Cố Thính gả vào nhà họ Thẩm, Khương Thả là người đầu tiên trong nhà thể hiện sự chào đón và nhanh chóng thay đổi cách xưng hô, gọi cô là "mẹ".

Nhưng Cố Thính lúc đó đã trả lời như thế nào?

"Một đứa con hoang không ai muốn, cậu có tư cách gì gọi tôi như vậy?"

Sau đó, Khương Thả liền ngoan ngoãn gọi Cố Thính là: "Cô Cố".

Cố Thính cũng mất một lúc mới nhớ ra đoạn cốt truyện này, suýt chút nữa làm ra chuyện không thể sửa chữa được. Cô hiện tại không chỉ phải chuẩn bị tinh thần để tự vả mặt mình, mà còn phải giải quyết mớ hỗn độn do nguyên chủ để lại.

[Vậy tôi nên nói gì bây giờ?]

[Nói rằng hôm qua chỉ là tức giận nhất thời, chứ không có ý định đuổi cậu ta đi?]

[Nhưng nói thẳng ra, tôi không nói được.]

Khương Thả vừa mới buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, trong ánh mắt dưới vành mũ lưỡi trai thoáng hiện lên một tia nghi hoặc.

Hình như cậu vừa nghe thấy một âm thanh kỳ lạ nào đó?