Phương quản gia sắc mặt biến đổi, nhăn nhó nói: "Thiếu gia, cậu bớt nói vài câu được không! Mau xuống dưới đi, lỡ ngã xuống dưới thì làm sao bây giờ?" Ông vừa khuyên Thẩm Lại mau xuống, vừa vội vàng chỉ huy người trải túi khí an toàn ra, phòng trường hợp tiểu thiếu gia thật sự nghĩ quẩn nhảy xuống.
Cố Thính vốn còn hơi tức giận, lúc này đột nhiên không còn tức nữa. Dù sao cậu ta cũng mắng cả ba và anh trai của mình, so với bọn họ, việc cô chỉ là một bà mẹ kế, bị chửi vài câu cũng không phải chuyện gì to tát.
Cô ngẩng đầu: "Thẩm Lại."
Thẩm Lại: "Gọi tên tôi làm gì?"
Cố Thính: "Nhóc có nghe câu này chưa?"
Cô mặt không cảm xúc, nhìn lên trên, chậm rãi nói: "Miệng càng thối càng bẩn, trẻ con sẽ bị đánh."
Trên sân thượng, thiếu niên đầu tiên là sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại Cố Thính đang uy hϊếp mình, lập tức nổi trận lôi đình, cười lạnh một tiếng.
Ấn loa lên mức âm lượng lớn nhất, sau đó kéo dài giọng đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Thế thì sao chứ!"
Tưởng cậu dễ bị uy hϊếp sao?
Nằm mơ!
Thẩm Lại: "Tôi nhìn giống sợ bị cô đánh sao?"
"Đồ ngốc." Thiếu niên nói năng hùng hồn. Hai từ cuối cùng vang vọng qua loa phóng thanh, dội lại khắp khu biệt thự rộng lớn.
Quản gia cứng đờ người tại chỗ, xung quanh im lặng, đám người đang hoảng loạn cũng không dám lên tiếng. Trong lòng họ đồng loạt hiện lên hai chữ ‘xong đời’.
Trong bầu không khí tĩnh lặng đó, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ phía sau.
Quản gia cứng đờ người quay đầu lại, thấy phu nhân từ khi bước vào nhà đến giờ hầu như không cười, giờ lại hiếm hoi nở một nụ cười. Như hoa quỳnh nở dưới ánh trăng, chỉ tồn tại trong chốc lát. Đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi cong lên, trong mắt không chứa chút ý cười nào.
Dù quản gia nhìn thế nào, cũng chỉ thấy được bốn chữ ‘cậu chết chắc rồi’ trong đôi mắt đó.
"Tiếp tục căng túi khí, tôi lên đó một chuyến." Cố Thính nói ngắn gọn rồi quay người bước đi, không hề quan tâm đến phản ứng của những người phía sau.
"Hệ thống, cưng nói mặc kệ tôi dùng cách nào, chỉ cần đạt được mục đích là hoàn thành nhiệm vụ đúng không?"
Hệ thống vẫn luôn quan sát, không rõ Cố Thính có tính toán gì, nhưng vẫn lên tiếng: [Đúng vậy.]
"Tốt lắm." Cố Thính nở một nụ cười kèm theo tức giận: "Tôi thấy, hình tượng mẹ kế độc ác này quả thực được tạo ra là dành riêng cho tôi."
Nhóc con dám chửi bà đây là đồ ngốc?
Hôm nay, bà không xử đẹp nhóc thì bà không phải là Cố Thính.
Thẩm Lại cúi đầu, nhìn quanh một vòng không thấy bóng dáng Cố Thính, lẩm bẩm một câu: "Kỳ lạ.” Sao chớp mắt người kia đã biến mất rồi?
Thẩm Lại nghiêng đầu nhìn xung quanh một lần nữa, vẫn không tìm thấy Cố Thính.
"Đi đâu rồi? Chẳng lẽ quay vào nhà rồi?" Thẩm Lại lẩm bẩm: "Chắc chắn rồi! Chắc chắn là bị tiểu gia anh dũng áp bức dọa sợ, tự thấy xấu hổ nên lại rúc vào vỏ như rùa đen rồi."
Thẩm Lại càng nghĩ càng thấy trận chiến này Cố Thính thua chắc, giờ chắc đang trốn ở góc nào khóc lóc.
Nghĩ đến đó, Thẩm Lại hưng phấn cầm loa lên: "Cố Thính, nghe đây."
"Tiểu gia ở đây trịnh trọng tuyên bố..."
Mái tóc vàng của thiếu niên bỗng chốc tối sầm, như tua lại hình ảnh kiêu ngạo vừa rồi, trở về bản chất thật sự.
"Đừng có quản chuyện của tôi, đừng tưởng dựa vào danh nghĩa ba tôi mà cưỡi lên đầu tôi tác oai tác quái. Cô là cái thá gì?"
Nói xong, nhị thiếu gia Thẩm cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Đột nhiên, Thẩm Lại nghe thấy một giọng nói giận dữ từ phía sau: "Nói xong chưa?"
"Nói xong rồi." Thẩm Lại theo bản năng trả lời, vẫn chưa biết Cố Thính đang đứng ngay phía sau cậu
Thẩm Lại trút hết giận dữ, định đi xuống. Vừa quay người định nói thêm vài câu chế giễu Cố Thính, liền thấy một khuôn mặt lạnh lùng giận dữ xuất hiện ngay trước mặt.
Đồng tử nhị thiếu gia Thẩm theo bản năng mở to: "Cố... Cố Thính! Cô lên đây từ khi nào?"
Cố Thính cười lạnh một tiếng, sau đó nhấc chân, khi Thẩm Lại chưa kịp phản ứng đã đạp cậu ta xuống.
[Đồ ngốc.]
[Muốn cho nhóc mặt mũi đúng không?]
Mắt Thẩm Lại tối sầm: "!!!"
Cảm giác không trọng lượng ập đến. Ngực Thẩm Lại thắt lại, cậu ta cảm giác tim mình bị ai đó bóp nghẹt, không thể thốt ra tiếng, như có vật nhọn đâm xuyên qua ngực.
Đến khi rơi mạnh xuống túi khí an toàn, Thẩm Lại mới biết mình chạm đất. Bên tai vang lên đủ loại âm thanh hỗn loạn
"Thiếu gia!"
"Thiếu gia, cậu không sao chứ?"
"Mau! Gọi bác sĩ! Gọi bác sĩ mau!"
Trang viên vốn yên tĩnh lập tức ồn ào. Cố Thính đứng trên cao, nhìn xuống dưới, mặt không chút gợn sóng.
Hệ thống thu hết mọi chuyện vào mắt. Ký chủ lần này của nó có vẻ không phải người bình thường.
Bình tĩnh... có hơi quá rồi.
Thẩm Lại nằm trên túi khí, thở hổn hển: "Mẹ kiếp."
Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Mẹ nó, cậu ta vừa trải nghiệm cảm giác tim bay trước, ngực đuổi theo sau.
"Thiếu gia, đừng chửi! Chửi nữa là phu nhân lại đánh đấy!" Người hầu kinh hồn bạt vía nhìn xung quanh, sợ Cố Thính từ đâu lại xuất hiện.
Nhắc đến Cố Thính, Thẩm Lại lập tức ngồi dậy, giận dữ nói: "Cố Thính!"
"Cô dám đá tôi, ba tôi còn chưa từng đá tôi!"
"Cố Thính, cô cái..." Thẩm Lại định chửi ‘đồ rùa’, nhưng nhớ đến cú đá vừa rồi, đành nuốt lại, gào lên: "Cô đâu rồi? Ra đây!"
"Ở đây này, đừng la." Cố Thính chậm rãi bước ra từ phía sau biệt thự, thản nhiên nói: "Ồn ào."
Thẩm Lại: "..." Cô ta dám chê cậu ồn ào! Đồng tử thiếu niên mở to, vẻ mặt uất ức.
Cố Thính bình tĩnh nhìn cậu: "Thẩm Lại."
Nhớ đến hậu quả của việc không trả lời khi bị gọi tên. Thẩm Lại dù bất mãn cũng không dám tái phạm.
Thẩm Lại cảnh giác hỏi: "Làm... làm gì?"
Cố Thính khoanh tay, cười rạng rỡ, nụ cười này khác hẳn nụ cười vừa rồi, mang theo sự ngạo mạn: "Không có gì, chỉ gọi cậu thôi."
[Còn muốn đấu với tôi?]
[Nhãi ranh không biết mình nặng bao nhiêu sao?]
Đồng tử Thẩm Lại lập tức mở to. Khoan đã! Vừa rồi cậu có nghe thấy tiếng gì đó?
Thẩm Lại cứng cổ không dám động, lén quan sát phản ứng của người xung quanh, họ đều bình thường, như thể... chỉ có cậu nghe thấy âm thanh đó.
Chỉ có cậu nghe được sao?
Cứu... cứu mạng!
"Có ma!"