Ác Độc Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 10: Tự tổn thương chính mình

Cố Thính cùng Thẩm Lại lên xe về chung. Cố Thính ngồi ở ghế phụ, qua kính chiếu hậu nhìn thiếu niên tóc vàng đang thu mình ở ghế sau, không nói một lời.

Về phương diện nào đó, Thẩm Lại giống anh trai mình, đều thích thu mình lại?

Ánh mắt Cố Thính di chuyển xuống cổ tay Thẩm Lại, đồng tử đột nhiên co lại. Thị lực của cô rất tốt, có thể thấy rõ những vết sẹo trên cổ tay Thẩm Lại. Vết sẹo rất sâu, do vật sắc nhọn gây ra, một số vết đã đóng vảy, chứng tỏ vết thương này mới bị gần đây.

Cố Thính chợt nhớ ra một chi tiết mình đã bỏ qua. Trong kịch bản, không chỉ Khương Thả có bệnh, Thẩm Lại cũng vậy.

Trong "Dược", nhân vật phản diện được xây dựng là một thiếu niên ngạo mạn, bề ngoài phóng khoáng, thực chất lại lén lút rạch cổ tay. Cậu ta luôn đối đầu với nam chính, đến khi chết cũng không buông tha, vì vậy bị gắn mác phản diện.

Sau khi nhớ lại cốt truyện, Cố Thính phải thốt lên một câu: “Quả không hổ danh là hào môn.”

Đại thiếu gia Thẩm Tùy Minh, không hề có vẻ ăn chơi trác táng, nhìn bề ngoài chỉ là một người bình thường. Nhưng chính người đàn ông "bình thường" này lại có thể khiến hai người phụ nữ cùng yêu mình. Cả hai đều tin tưởng Thẩm Tùy Minh, cho rằng anh ta không nɠɵạı ŧìиɧ.

Đến đây, Cố Thính, người đã chứng kiến vô số tra nam, cũng phải kinh ngạc trước thủ đoạn của Thẩm Tùy Minh. Thẩm Tùy Minh yêu mối tình đầu, nhưng không muốn cưới cô ấy, vì thân phận của cô ấy quá thấp. Thẩm Tùy Minh không yêu vợ, nhưng lại luyến tiếc thân thể của cô ấy.

Vì vậy, Thẩm Tùy Minh lừa gạt cả hai người, mỗi người sinh cho anh ta một đứa con?

“…” Thủ đoạn này thật là “trâu”.

Sau đó, Thẩm Tùy Minh đã phải trả giá. Vợ và mối tình đầu của anh ta, dù biết anh ta nɠɵạı ŧìиɧ vẫn tha thứ. Thực chất, một người yêu anh ta đến mức mất đi lý trí, một người thì bị tâm thần.

Hai người liên thủ gϊếŧ Thẩm Tùy Minh, sau đó tự thiêu trong Thẩm trạch. Lúc đó, Khương Thả 6 tuổi, Thẩm Lại 5 tuổi. Họ bị nhốt trong phòng vệ sinh, tận mắt chứng kiến mẹ mình chết trước mặt. Nếu Thẩm Tùy An không về kịp, cả nhà đã không còn ai.

Sau đó, vì sức khỏe tâm lý của hai đứa trẻ, Thẩm Tùy An 22 tuổi, nhận nuôi Khương Thả và Thẩm Lại cho họ gọi anh là ba. Nhưng bản thân anh cũng chỉ là người vừa mới trưởng thành, căn bản không có kinh nghiệm làm ba.

Thẩm Tùy An làm theo cách ba anh đã nuôi dạy anh. Một là buông thả cho chúng tự sinh tự diệt, hai là cung cấp vật chất, kết quả nuôi dạy hai đứa trẻ, trở thành người có suy nghĩ lệch lạc.

Cố Thính: “…”

Cách nuôi dạy con cái của hào môn các người thật là “độc đáo”.

Nói đến số phận, Thẩm Lại cũng không có kết cục tốt đẹp. Đầu tiên đẩy nam chính xuống lầu, sau đó rạch cổ tay tự sát, ngay cả thi thể cũng không còn, cùng nguyên chủ bị thiêu rụi thành tro.

Ánh mắt Cố Thính lại một lần nữa không tự chủ được chuyển sang cổ tay Thẩm Lại.

Không ngờ cậu đã có xu hướng tự hủy hoại bản thân từ bây giờ.

[Tự… hủy?]

Thân thể Thẩm Lại đang thả lỏng lại cứng đờ. Âm thanh đó lại đến nữa. Thẩm Lại hoảng loạn ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Cố Thính qua kính chiếu hậu.

Cô Thính đang nhìn cậu? Chợt nghĩ ra điều gì đó, Thẩm Lại vội vàng cúi đầu, theo bản năng giấu tay trái đi.

Cố Thính như không phát hiện ra điều gì, thu hồi ánh mắt.

Dù vậy, Cố Thính chắc chắn đã nhìn thấy!

“Reng reng reng” Tiếng chuông điện thoại ồn ào vang lên.

Cố Thính nhấn nút nghe: “Alo?”

Thẩm Lại vểnh tai nghe.

Đầu dây bên kia hình như là một người phụ nữ, nói chuyện lớn tiếng, gần như là hét lên: “Cô đang hẹn hò?”

“Cố Thính! Cô hẹn hò thì thôi đi, cô cô cô cô lại còn không biết xấu hổ mà ra tay với trẻ vị thành niên!”

Cố Thính ngơ ngác. Hẹn hò cái gì? Trẻ vị thành niên cái gì?

Thẩm Lại nghe xong đột nhiên cảm thấy không đúng. Người phụ nữ này đã kết hôn với ba cậu ta, thế mà còn lăng nhăng bên ngoài!

Thiếu niên giả vờ duỗi người, thực ra đang lặng lẽ tiến lại gần.