Ác Độc Mẹ Kế Không Dễ Làm

Chương 6: Bệnh viện

Sau khi đến bệnh viện.

Cố Thính bảo tài xế chờ bên ngoài, một mình khập khiễng bước vào bệnh viện. Không còn cách nào khác, chân cô thực sự rất đau. Ở nhà Cố Thính còn có thể cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng bây giờ ngay cả vẻ mặt vô cảm, cô cũng không thể giữ được.

Tài xế tìm chỗ đỗ xe, ngồi trong xe chờ Cố Thính. Không lâu sau, anh ta thấy một chiếc xe biển số rất quen thuộc dừng cạnh xe mình.

Vài giây sau, một thiếu niên tóc vàng bước xuống từ chiếc Bentley màu đen tuyền. Thiếu niên cẩn thận nâng niu cánh tay, tỏ vẻ không muốn ai đi cùng, một mình tiến vào bệnh viện.

Tài xế: “...”

Đây không phải là thiếu gia nhà anh ta hay sao! Anh ta quay đầu nhìn tài xế chiếc Bentley, im lặng một lát rồi hạ cửa sổ xe xuống: “Anh Vương.”

“Anh Trương!” Tài xế Bentley rất ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây? Anh không phải đưa phu nhân đi sao?”

Tài xế: “Tôi chính là đưa phu nhân đến nơi này.”

Tài xế Bentley nhìn bệnh viện với vẻ nghi ngờ: “Hả?”



Cố Thính nằm trên giường bệnh của bác sĩ, nhìn trần nhà trắng tinh, bình tĩnh nói: “Chắc là bị trẹo chân.”

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên lớn tuổi, vòng eo to, tóc nửa bạc, đỉnh đầu thậm chí còn hói một ít.

“Trẹo chân?” Bác sĩ nhẹ nhàng đặt chân Cố Thính xuống, đến chỗ ngồi gõ bàn phím: “Vẫn còn trẻ. Đừng coi thường mức độ trẹo chân, nhẹ thì tổn thương phần mềm, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, nặng thì giãn dây chằng, mắt cá chân sưng to bầm tím, đi lại đều khó khăn. Ngoài ra cô không có vấn đề gì nghiêm trọng, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được. Giờ có thể tự đứng dậy đi được không?”

Cố Thính lắc đầu: “Không thể.”

Bác sĩ nói: “Ừ, vậy cô chịu khó dùng nạng, di chuyển tạm thời trong mấy ngày này.”

Cố Thính theo bản năng muốn từ chối. Dù sao cô cũng là người của công chúng. Bây giờ mà chống nạng, lỡ bị chụp được chẳng phải ảnh hưởng đến hình tượng sao? Nhưng không có nạng, cô tự nhảy về... So sánh lợi hại, Cố Thính nhanh chóng chọn phương án đầu tiên.

Cô chống nạng bước ra khỏi phòng khám, đi chưa được mấy bước thì điện thoại vang lên tin nhắn.

Tổng giám đốc Lý: [Cô đang ở đâu?]

Tổng giám đốc Lý: [Lâu như vậy rồi mà không có tin tức gì. Cố Thính! Cô còn muốn lăn lộn trong giới này không?]

Tổng giám đốc Lý: [Tôi nói cho cô biết, tối nay có một bữa tiệc, bên trên chỉ đích danh muốn cô đi cùng, cô chuẩn bị đi, tối nay đến đó.]

Tổng giám đốc Lý: [vị trí]

Cố Thính nửa dựa vào tường, vuốt tin nhắn xuống. Lịch sử trò chuyện của nguyên chủ với vị Lý tổng này không bị xóa. Cố Thính xem từng tin một, cơ bản đã nắm rõ tình hình hiện tại.

Cố gia suy tàn, nợ nần chồng chất. Sau khi Cố lão gia mất, Cố gia cũng sụp đổ, nhà chú hai, chú ba người thì chạy trốn, người thì ngồi tù, cha ruột cô thì ôm tiền bỏ trốn ra nước ngoài, mẹ thì dứt khoát ly hôn, bỏ lại cô và em trai cho Cố gia.

Thế là, món nợ của Cố gia đổ lên đầu Cố Thính và em trai. Để nuôi sống bản thân và em trai, đại tiểu thư Cố gia kiêu ngạo ngày trước, bây giờ chỉ có thể bước chân vào giới giải trí làm việc trả nợ.

Vị Lý tổng này nhân lúc nguyên chủ thất thế, nhanh chóng tìm đến ký hợp đồng với cô, nắm chặt các hoạt động thương mại của Cố Thính. Nói tóm lại, Cố Thính phải nghe lời ông ta, nếu không sẽ không có tài nguyên.

Cũng may, ông nội nguyên chủ lo lắng cho Cố Thính, trước khi qua đời đã dùng một giao dịch để đổi lấy sự bảo vệ của cha nam chính. Cô kết hôn với Thẩm Tùy An, Thẩm Tùy An bảo vệ cô. Quyền khai thác ở Úc của Cố gia, đương nhiên cũng giao cho Thẩm Tùy An.

Đây là câu chuyện của nguyên chủ trong nguyên tác. Ngoài ra không giới thiệu tình trạng của mẹ kế độc ác, dường như mẹ kế sinh ra chỉ để làm bàn đạp cho số phận của nam chính và phản diện.

Nam chính lớn lên đẹp trai, xuất thân tốt, vốn dĩ là nhân vật thiên chi kiêu tử, lại bị mẹ kế hãm hại, bị em trai ghen ghét, dẫn đến bệnh tâm thần tái phát, nhảy lầu từ tầng 23, chết ở tuổi 26. Hiện tại nam chính Khương Thả 16 tuổi, còn mười năm nữa.

“Vẫn còn thời gian.” Cố Thính lẩm bẩm, ánh mắt rơi vào giao diện trò chuyện với Lý tổng.

Thân phận minh tinh này cô không thể bỏ.

Khương Thả 17 tuổi mới ra mắt, trong giới giải trí không có thế lực gì, cũng không có danh tiếng gì. Nguyên chủ tuy tai tiếng nhiều, danh tiếng không tốt, lại còn có rất nhiều anti-fan, trong giới cũng thuộc hàng nữ minh tinh tuyến hai.

Dù Khương Thả làm gì, cô cũng sẽ để mắt tới cậu ta, như vậy chắc chắn sẽ không để cậu ta nhảy lầu lần nữa.

"Ting ting" một tiếng. Tin nhắn của Lý tổng liên tục gửi đến, Cố Thính cảm thấy phiền phức vô cùng.

Hoa oải hương tình yêu: [Tôi không đi.]

Tổng giám đốc Lý: [Cố Thính, cô dám! Cô đừng quên vị trí hiện tại của cô là do ai nâng đỡ.]

Tổng giám đốc Lý: [Tôi có thể nâng cô lên, cũng có thể kéo cô xuống.]

Hoa oải hương tình yêu: [Vậy ông cứ thử xem.]

Hoa oải hương tình yêu: [Đồ ngốc.]

Tổng giám đốc Lý: [Cô dám chửi tôi! Tôi sẽ không để yên cho cô!]

Cố Thính thu hồi tầm mắt, không thèm để ý đến lời cảnh cáo không đau không ngứa của Lý tổng.

Ở kinh đô này, trời đất bao la cũng không bằng nhà họ Thẩm. Nhà họ Thẩm, dòng dõi hào môn có địa vị cao nhất trong giới, không ai là không kiêng dè. Tập đoàn Thẩm thị thành lập trăm năm, gần như một tay khống chế các ngành công nghiệp quan trọng như khoa học kỹ thuật, bất động sản, tài chính, có thể nói đế chế thương nghiệp to lớn này, người làm ăn ở kinh đô, ít nhiều cũng có giao dịch với Thẩm thị.

Cô hiện tại là phu nhân tập đoàn Thẩm thị, chẳng lẽ không thể tận dụng thân phận địa vị của mình sao? Thật sự cho rằng quyền khai thác chỉ đổi lấy hai chữ bảo vệ thôi sao?

Không đủ.

Cố Thính rũ mắt, ngón trỏ gõ nhẹ lên trán sau đó thu tay lại mở khung chat với Thẩm Tùy An, thong thả gõ.

Hoa oải hương tình yêu: [Tôi có chuyện muốn nói!]

Cô muốn thử lòng thành của người chồng hờ này, phải xem anh có năng lực giải quyết vấn đề cho cô hay không.

Rất nhanh, đối phương gửi đến mấy chữ.

Thẩm: [Nói chuyện gì?]

Cố Thính tắt màn hình, chống nạng chậm rãi rời đi. Nói chuyện gì cô vẫn chưa nghĩ ra.

Cô hiện tại vẫn đang suy nghĩ xem nên giải ước với công ty hay đổi người đại diện, nhưng dù chọn như nào, cũng cần Thẩm Tùy An giúp đỡ. Cơ hội chỉ có một lần, cô phải suy nghĩ thật kỹ.