Giống như rất nhiều nữ chính xuyên không khác, Liễu Nhược Nhan cũng thích giả nam trang dạo thanh lâu. Thậm chí nàng ta còn giúp hoa khôi bỏ trốn, kết quả bị người của thanh lâu đuổi theo đến tận phủ Thượng thư… Nếu chuyện này bị bại lộ, Liễu Nhược Nhan chắc chắn sẽ bị cả kinh thành đuổi đánh. Những kẻ si mê nàng ta liền nghĩ ra một “giải pháp” đó là trực tiếp nhét nàng ta khi còn đang giả nam trang vào phòng của Vân Nguyệt Tỉ.
Từ đó, Vân Nguyệt Tỉ trở thành đối tượng bị thiên hạ chỉ trỏ, danh dự hoàn toàn bị hủy hoại. Vị hôn phu cũng nhanh chóng từ hôn.
Vân Nguyệt Tỉ vốn đã định t·ự s·át nhưng nghĩ đến phụ thân đã già yếu, nàng lại không đành lòng rời đi chỉ để lại một mình ông cô độc. Từ đó, nàng buông bỏ ý định lấy chồng, chỉ thản nhiên nói:
“Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Nữ nhi nguyện ở bên phụ thân suốt đời, chăm sóc người đến tận lúc cuối đời.”
Nào ngờ, ngay cả tâm nguyện đơn giản ấy cũng không thể thực hiện.
Liễu Nhược Nhan ở trong phủ Thượng thư, lén chứa chấp một hắc y nhân bị thương. Người này dung mạo tuấn mỹ, khí độ bất phàm, chẳng bao lâu đã khiến Liễu Nhược Nhan rung động. Nàng ta cùng hắn tư thông, tình cảm nảy nở nhanh chóng.
Hai người say đắm trong cấm luyến, lại vô cùng am hiểu “thú vui khuê phòng”. Mỗi khi đêm xuống là lúc bọn họ chìm trong điên loan đảo phượng.
Cuối cùng cũng có một ngày chuyện này bị hạ nhân tuần tra ban đêm nghe thấy. Hạ nhân cho rằng có kẻ gian lẻn vào khuê phòng tiểu thư, cuống quýt chạy đi hô hoán. Hắc y nhân sợ rằng nếu bị bắt tại trận thì danh dự của Liễu Nhược Nhan sẽ bị hủy hoại nên nhân lúc hỗn loạn lao vào khuê phòng của Vân Nguyệt Tỉ ý đồ giá họa cho nàng.
Để giá họa càng thêm chân thực, hắc y nhân không chút do dự xé rách y phục của Vân Nguyệt Tỉ. Hắn chẳng hề có một tia cảm tình nào mà tàn nhẫn phá đi sự trong sạch của nàng, sau đó vứt xuống một bộ quần áo lộn xộn cùng ngọc bội của mình rồi rời đi.
Người trong phủ Thượng thư vội vã xông vào, liền thấy Vân Nguyệt Tỉ quần áo xộc xệch, sắc mặt ửng hồng. Người sáng suốt nhìn một cái là đủ hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mà ngọc bội hắc y nhân để lại lại trở thành bằng chứng chứng minh hắn là “gian phu” của nàng.
Vân Nguyệt Tỉ hết lần này đến lần khác vướng vào tai tiếng, khiến người trong tộc cảm thấy mất mặt. Tộc trưởng bất chấp sự ngăn cản của Thượng thư, ép buộc mang nàng đi, bắt nàng phải xuất gia. Nhưng trên thực tế đó chỉ là cái cớ để che mắt thiên hạ, họ muốn nhấn chìm nàng xuống sông, lấy cái ch·ết để rửa sạch “nỗi nhục” mà nàng gây ra, kết thúc cuộc đời một kẻ “buông thả hạ tiện, làm ô danh Vân gia”.