Xung quanh vang lên những tiếng kêu thảm thiết, Hạ Miểu vẫn còn chút ngơ ngác, đầu óc chưa kịp tiếp nhận tình huống.
[Nhiệm vụ của cô rất đơn giản: Tìm được người có ánh mắt đặc biệt nhất thế giới này và công lược cậu ta. Nhớ kỹ, kẻ khiến cô chỉ cần nhìn một lần liền khắc sâu trong trí nhớ chính là mục tiêu của cô.]
Hạ Miểu mơ hồ nhớ lại, lúc đó cô đang ngồi trong phòng chơi game thì bỗng dưng một giọng nói máy móc vang lên trong đầu. Chỉ kịp chớp mắt một cái, cô đã bị ném vào thế giới xa lạ này.
Đêm đen như mực, trăng sáng treo cao. Tòa nhà khu dạy học sừng sững, những đường nét lạnh lẽo của nó kết hợp với bóng cây lay động trong gió, tựa như một con dã thú đang rình mồi, sẵn sàng nuốt chửng kẻ vô tội bất cứ lúc nào.
Một ngôi trường rộng lớn như vậy, vậy mà ban đêm không có lấy một ngọn đèn. Xa xa, thỉnh thoảng lại vọng đến những âm thanh kỳ quái, tựa như đang bước vào một bộ phim kinh dị.
Hạ Miểu đứng yên một lúc, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình, đầu óc lập tức tỉnh táo lại.
Cô cúi đầu nhìn xuống, nhận ra trên người mình không biết từ bao giờ đã mặc một bộ đồng phục học sinh: Áo khoác đen kiểu Âu, váy dài đỏ, tất cao đến đầu gối phối cùng giày da nhỏ.
Bộ trang phục này giống hệt đồng phục của trường quý tộc mà cô từng theo học hồi cấp ba.
Nhưng rõ ràng cô đã tốt nghiệp từ lâu, tại sao bây giờ lại xuất hiện trong một ngôi trường xa lạ này chứ?
Hạ Miểu nhanh chóng suy nghĩ, rồi đưa ra một kết luận — cô xuyên không rồi!
Từ khu dạy học, một người đàn ông trung niên với bộ râu xồm xoàm hoảng loạn lao ra, trên người mặc đồng phục học sinh nam, trông cực kỳ buồn cười.
Gã rõ ràng đang bị thứ gì đó truy đuổi, sợ đến mức tè ra quần. Nhìn thấy Hạ Miểu đứng bất động, gã hét lên thất thanh:
“Còn không chạy?! Quỷ gϊếŧ người sắp tới rồi!”
Một tia sáng lóe lên trong đầu Hạ Miểu — cảnh tượng này rất giống với một phân đoạn trong game mà cô từng chơi!
Cô nhanh chóng chạy theo người đàn ông kia, liếc nhìn gã một cái. Khuôn mặt đại chúng, không có gì đặc biệt. Rõ ràng không phải mục tiêu mà hệ thống nhắc đến.
Hạ Miểu hỏi: “Quỷ gϊếŧ người là gì?”
Người đàn ông sững sờ, nhưng không có thời gian thắc mắc nhiều. Gã chạy đến khi sức cùng lực kiệt, kéo Hạ Miểu trốn vào một bụi cây, thở hổn hển một lúc lâu mới lấy lại được hơi thở bình thường.
Sau đó, gã mới có thời gian quan sát Hạ Miểu kỹ hơn. Một ánh nhìn kinh diễm lóe lên trong mắt gã.
Ban ngày gã chưa từng thấy nữ sinh xinh đẹp như vậy trong trường. Hay là do gã không để ý?
Gã cho rằng cô vì quá sợ hãi mà đầu óc chưa tỉnh táo, liền giải thích:
“Quỷ gϊếŧ người chính là đồ tể ngày hôm nay.”
Hạ Miểu nghiêng đầu: “Đồ tể? Bán thịt à?”