"……"
Câu nói có chút trêu chọc, nhưng Thời Nhiễm lại không biết phải phản bác thế nào.
Giọng điệu của Úy Thường rất thản nhiên, như thể nàng chưa từng xem những xung đột trong ký túc xá là vấn đề lớn, chỉ là cố tình thử cô một chút mà thôi.
Bị trêu chọc như vậy, Thời Nhiễm ít nhiều có chút khó chịu.
Cô lúc nào cũng rất ôn hòa, nhưng giờ phút này, nụ cười trên gương mặt cô chợt tắt, đôi môi đỏ hơi mím lại, trông có vẻ không vui.
Dáng vẻ ấy khiến Úy Thường có chút bất ngờ.
Nàng vốn tưởng rằng Thời Nhiễm chẳng bao giờ tức giận, dù có trêu đùa thế nào thì cô cũng chỉ ngoan ngoãn mà nhún nhường. Nhưng giờ đây, đối phương lại thể hiện cảm xúc rõ ràng như vậy, thật khiến nàng cảm thấy thú vị.
Giống như một chú cún con lúc nào cũng ngoan ngoãn chạy đến khi được gọi, đột nhiên hôm nay lại vùng vằng quay đi, không thèm để ý đến nàng nữa.
Nhưng Úy Thường cũng không định đẩy mọi chuyện đi quá xa.
Nàng ngồi thẳng dậy, thu lại vẻ lười nhác ban nãy, nghiêng người một chút, chăm chú nhìn gương mặt cô, giọng nói khẽ nhẹ đi: "Cậu giận à?"
Giọng điệu mềm mại, có chút thận trọng, phảng phất như đang dỗ dành.
Lời nói lọt vào tai Thời Nhiễm, khiến cơn giận còn chưa kịp dâng lên đã nhanh chóng tan biến một nửa.
Cô vốn không dễ nổi nóng, mà thái độ này của Úy Thường cũng khiến cô không biết phải làm thế nào, nên chẳng bao lâu sau, cô đứng dậy: "Không phải cậu nói muốn đi thư viện sao? Đi thôi."
Dứt lời, cô quay người rời đi.
Úy Thường nhìn theo bóng dáng cao ráo phía trước, khóe môi khẽ nhếch lên.
Thư viện - khu tự học.
Môi trường yên tĩnh đến mức mọi âm thanh dù nhỏ nhất cũng bị khuếch đại.
Cầm bút trên tay, Thời Nhiễm một lần nữa bị quấy nhiễu khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Cô bắt đầu hối hận vì đã mềm lòng.
Ánh mắt cô lướt sang bên cạnh.
Trước mặt Úy Thường mở ra một cuốn tiểu thuyết lấy từ khu mượn sách. Nàng chống khuỷu tay lên bàn, ngón tay thon dài lật từng trang giấy một cách nhàn nhã, thần thái điềm nhiên, có vẻ thực sự chăm chú.
Rất tốt, nàng thì chăm chú thật đấy, nhưng người ngồi bên cạnh nàng thì không.
Hầu hết mọi người trong khu tự học đều đang tập trung vào bài vở, chỉ riêng chàng trai ngồi chéo phía bên kia—từ đầu đến giờ vẫn luôn nghịch điện thoại, nhưng kể từ khi Úy Thường ngồi xuống, sự chú ý của cậu ta đã dời khỏi màn hình.
Công khai nhìn trộm cũng thôi đi, nhưng cậu ta còn liên tục thay đổi tư thế, khiến chiếc ghế dưới thân phát ra tiếng động.
Thời Nhiễm siết chặt cây bút trong tay, đang suy nghĩ xem có nên nhắc nhở hay không.
Bên cạnh, Úy Thường đột nhiên đứng dậy đi lấy nước.
Người vừa rời đi, Thời Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng ít nhất cũng sẽ yên tĩnh được một lúc.
Nhưng ngay giây tiếp theo—
Một tờ giấy trắng xóa lướt qua trước mặt cô, rơi chính xác lên trang sách đang mở của Úy Thường.
Cô nheo mắt lại, quét ánh nhìn sang bên cạnh.
Chàng trai kia chắp hai tay, nhìn cô cười đầy ẩn ý.
"……"
Thời Nhiễm thu hồi ánh mắt, nhìn tờ giấy tròn vo đang nằm trên trang sách của Úy Thường.
Một bóng đen phủ xuống đầu cô.
Úy Thường đặt cốc nước xuống, vừa ngồi xuống liền thấy mẩu giấy kẹp giữa trang sách, nàng thuận tay nhặt lên.
"Phụt."
Mở ra lướt qua một lượt, nàng che miệng bật cười, nghiêng đầu nhìn Thời Nhiễm: "Ai ném vậy?"
Thời Nhiễm đang định trả lời thì thoáng thấy ánh mắt của vài người xung quanh hướng về phía họ.
Dù giọng Úy Thường đã rất nhỏ, nhưng vì không gian quá tĩnh lặng, cộng thêm chất giọng nàng vốn đặc biệt, khi trầm xuống lại mang theo sự khàn khàn mềm mại, như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua tai, khiến người khác có chút tê dại.
Thời Nhiễm lập tức ngậm miệng, giơ ngón tay trỏ đặt lên môi ra hiệu im lặng, rồi cúi đầu viết lên giấy nháp.
Còn chưa kịp viết xong, hơi thở ấm áp bất ngờ phả qua vành tai.
Úy Thường tựa cằm lên vai cô, ghé sát tai chậm rãi nói: "Là ai ném tờ giấy này vậy?"
Đầu ngòi bút run lên, nét chữ bị vẹo đi.
Tai cô im hơi lặng tiếng mà đỏ bừng, theo bản năng nghiêng đầu tránh xa nàng, sau đó nhanh chóng viết nốt vài chữ, rồi đẩy tờ giấy sang.
Úy Thường khẽ cong môi, cúi đầu đọc.
Xem xong, nàng cầm lấy cây bút trong tay Thời Nhiễm, viết một dòng chữ ngắn ngủi, xé tờ giấy rồi vo tròn lại, thản nhiên ném về phía chàng trai kia.
Không ngờ lại nhận được phản hồi nhanh như vậy, cậu ta háo hức mở giấy ra, nhưng khi đọc xong, vẻ mặt đột nhiên sững lại.
Đầu tiên là ngỡ ngàng, sau đó nét mặt vặn vẹo một chút, ánh mắt lóe lên vẻ kỳ quái xen lẫn tò mò, cuối cùng mặt đỏ lên, vội vàng thu dọn đồ đạc, rời đi với dáng vẻ vô cùng luống cuống.
Toàn bộ quá trình biến đổi sắc mặt của cậu ta, Thời Nhiễm đều trông thấy rõ ràng.
Cô ngẩn ra vài giây, rồi cầm bút viết lên giấy:
"Cậu viết gì cho cậu ta thế?"
[Cậu đoán xem.]
Úy Thường chống cằm, tay còn lại xoay nhẹ cây bút, khóe miệng cong lên đầy hứng thú.
"…"
[Không đoán.]