Bị Phú Bà Bạn Cùng Phòng Đào Góc Tường

Chương 16

"Sao vậy?"

Ôn Lê thấy cô ngẩn người, liền kéo tay cô lại hỏi.

"Tớ hình như…"

Thời Nhiễm bước lên một bước, nhưng ngay lúc đó, một nam sinh cầm ô chạy đến chỗ Úy Thường.

Cô thoáng sững lại, rồi dừng chân: "…Không có gì, đi thôi."

Ôn Lê nghi hoặc nghiêng đầu nhìn cô.

Vì thấy đã có người đến đưa ô, Thời Nhiễm không nhìn thêm nữa, tiếp tục bước về phía cổng chính.

Cô cúi đầu chuẩn bị mở ô, nhưng một đôi chân dài bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt.

Ngẩng đầu lên, cô lập tức chạm phải đôi mắt dài hẹp chứa ý cười của Úy Thường.

"Mưa rồi, chẳng ai đến đón mình cả. Mình có thể đi chung ô với cậu không?"



Thời Nhiễm theo phản xạ quay đầu nhìn lại cột trụ ban nãy, nhưng không thấy bóng dáng nam sinh kia đâu nữa. Lẽ nào cô nhìn nhầm?

"Úy học tỷ?"

Phía sau, Ôn Lê hơi kinh ngạc, là người lên tiếng trước.

Úy Thường dời mắt khỏi Thời Nhiễm, dừng lại trên gương mặt của cô gái đứng phía sau.

Sau hai giây, nàng nhớ ra—đây là một trong những tân sinh viên tham gia tuyển chọn câu lạc bộ hôm qua, hiếm hoi trong số những người để lại ấn tượng với nàng: "Là em à."

Ôn Lê vui vẻ ra mặt: "Học tỷ còn nhớ em sao!"

Thời Nhiễm có chút bất ngờ: "Hai người quen nhau?"

"Úy học tỷ là tiền bối trong câu lạc bộ hội họa."

Giọng Ôn Lê pha chút kính nể không che giấu: "Chị ấy vẽ rất giỏi, em đặc biệt thích bức tranh từng đạt giải của chị trong lễ hội nghệ thuật lần trước."

Nghe nhắc đến tác phẩm của mình, Úy Thường khẽ rũ mi, mỉm cười nhạt: "Chỉ là may mắn thôi. Với lại, đó cũng là tranh cũ rồi."

"Nhưng bây giờ chị vẫn rất giỏi! Em vừa ghé triển lãm tranh ở trung tâm hoạt động hôm nay, tác phẩm của chị vẫn đang dẫn đầu phiếu bình chọn đó!"

Ôn Lê nói với vẻ hào hứng, nhưng Úy Thường vẫn không tỏ ra quá quan tâm, có vẻ như nàng chẳng hứng thú với chuyện bình chọn kia.

Nàng liếc nhìn cây ô gấp trong tay Thời Nhiễm: "Cậu chỉ mang một chiếc à?"

Cảm nhận được ánh mắt của nàng, bàn tay cầm ô của Thời Nhiễm hơi siết lại, sau đó khẽ gật đầu: "Ừm… chỉ có một cái, ba người có lẽ không che hết, vậy nên chắc phải có một người ở lại chờ thêm chút nữa."

"Vậy hai người cứ về trước đi."

Ôn Lê chủ động lên tiếng: "Em có thể đợi trong căng-tin, hoặc tìm xem có ai thuận đường cho em đi chung."

Thời Nhiễm do dự trong chốc lát, định hỏi ý Úy Thường, nhưng cổ tay chợt nhẹ bẫng—nàng đã cầm lấy chiếc ô trong tay cô.

Nàng nhìn cô, khẽ nhếch môi: "Mình nhớ là cậu hiếm khi về ký túc xá vào buổi trưa."

Không ngờ nàng lại chú ý đến điều này.

Từ đầu học kỳ này, đúng là Thời Nhiễm ít khi về phòng, phần lớn thời gian không có tiết học đều ở thư viện. Cô cũng đã định sau khi tiễn Ôn Lê sẽ quay lại đó.

Cô gật đầu: "Sách của mình vẫn còn ở thư viện."

"Vậy cậu cứ ở lại đây đi, lát nữa mình quay lại đón cậu."

Úy Thường khẽ mỉm cười, mở ô, rồi nhìn về phía Ôn Lê: "Đi thôi, học muội, chị đưa em về."

Nhìn lướt qua hai người, thấy cả hai đều không phản đối, Ôn Lê cũng không nghĩ nhiều, chỉ mỉm cười chào Thời Nhiễm, rồi bước vào chiếc ô của Úy Thường.

Dõi theo bóng hai người rời đi, Thời Nhiễm tìm một chiếc bàn trống gần đó ngồi xuống, cảm thấy có chút nhàm chán nên lấy điện thoại ra xem.

Vừa mở diễn đàn trường, đúng như dự đoán, bài đăng về triển lãm tranh ở trung tâm hoạt động đang đứng đầu trang.

Không cần tìm kiếm, chỉ vài giây sau, cô đã thấy tên Úy Thường xuất hiện trong một bài viết nổi bật.

Là bạn cùng phòng, cô biết nàng là sinh viên khoa Mỹ thuật, ngoài ra chỉ toàn là những tin đồn tiêu cực.

[Tôi chỉ là người hóng hớt]: Không thể không thừa nhận, Úy Thường thật sự có tài. Bố cục và màu sắc của tranh cô ấy, đúng là cực kỳ ấn tượng.

[Tôi chỉ là cú đêm]: Nghe nói cô ta thi đỗ vào trường với danh hiệu thủ khoa ngành Mỹ thuật?

[Tôi chỉ là kẻ ác miệng]: Thế thì sao, nhân phẩm tệ là tôi gạch chéo ngay.

[Tôi chỉ là kẻ mê sắc]: Sao cậu biết nhân phẩm cô ấy thế nào? Đừng nghe gì tin nấy.

[Tôi chỉ là kẻ rảnh rỗi]: Cần tôi đăng lại bài bóc phốt 818 không? Cô ta còn cướp cả bồ của bạn thân, ai dây vào đều gặp xui xẻo.

[Tôi chỉ là kẻ ác miệng]: Chính xác, các cậu cuống quýt đi bênh làm gì? Ai xếp hàng làm cá trong ao của cô ta à?

[Tôi chỉ là kẻ tò mò]: Ấy, tôi vừa lướt thấy một tài khoản phụ rất giống của Úy Thường, có đăng khá nhiều tranh, phong cách vẽ y hệt cô ấy. ID là…]

Đầu ngón tay Thời Nhiễm dừng lại ngay khoảnh khắc chuẩn bị thoát khỏi diễn đàn, cô lặng lẽ ghi nhớ ID kia, rồi mới đóng trang.

Sau đó, cô mở một ứng dụng mạng xã hội khác, nhập ID vào ô tìm kiếm.

Nhưng ngay trước khi ấn tìm kiếm, cô chợt dừng lại.

Khoảnh khắc đó, cô bỗng cảm thấy mình như đang lén lút theo dõi người khác.

Nhưng chẳng phải cô chỉ tò mò về tranh của Úy Thường thôi sao? Như vậy cũng không tính là xâm phạm đời tư nhỉ?

Cô lắc lắc đầu, gạt đi cảm giác kỳ lạ mơ hồ này.