Bị Phú Bà Bạn Cùng Phòng Đào Góc Tường

Chương 14

Chạy vội ra khỏi nhà vệ sinh với cả tay lẫn chân cùng hoạt động, mãi đến khi tới khúc cua hành lang, Thời Nhiễm mới dừng lại.

"Cậu chạy nhanh vậy làm gì?"

Vừa đứng lại, một giọng nói thản nhiên vang lên từ phía sau.

Úy Thường bước đến trước mặt cô, ánh mắt thoáng chút dò xét: "Lẽ nào bên trong có người cậu quen?"

"Đương nhiên là không có!"

Thời Nhiễm phản ứng nhanh hơn cả suy nghĩ, lập tức lắc đầu phủ nhận.

Thấy cô luống cuống, mặt đỏ bừng bừng mà vẫn cố phủ nhận, Úy Thường không nhịn được khẽ cong môi.

Giống quá đi mất, đặc biệt là phản ứng mỗi khi bị trêu chọc.

"Nếu không có, thì tại sao cậu lại có vẻ chột dạ thế? Người không biết còn tưởng chính cậu là nhân vật chính đấy."

"Mình—"

Thời Nhiễm cảm thấy đầu mình sắp bốc khói.

Lần đầu tiên bắt gặp cảnh tượng kiểu này đã đủ chấn động tinh thần, giờ lại phải đối mặt với Úy Thường—người bình tĩnh hơn cô gấp bội, nhất thời cô chẳng biết nói sao: "Nhưng chuyện đó thật sự rất…"

"Rất gì?" Úy Thường nghiêng đầu nhìn cô.

Hôm nay nàng phát hiện, chọc ghẹo Thời Nhiễm thực sự rất thú vị.

Thời Nhiễm đứng dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang, chiều cao đáng nể lẽ ra có thể mang lại chút khí thế mạnh mẽ, nhưng đôi mắt trong veo không vướng chút bụi trần của cô lại hoàn toàn không hợp với không khí xa hoa trụy lạc của quán bar.

Nhìn thoáng qua đôi tai đỏ ửng của cô, Úy Thường quyết định dừng lại đúng lúc, tiến lên khoác lấy tay cô: "Được rồi, mình biết rồi. Về trường thôi, mình buồn ngủ rồi."

Thời Nhiễm bị nàng kéo đi, còn ngơ ngác chớp mắt hai lần.

Biết rồi?

Biết cái gì chứ?

Bắt được chuyến xe cuối cùng về trường, hai người về đến ký túc xá đúng ngay giờ giới nghiêm.

Suốt quãng đường, Thời Nhiễm cứ đăm chiêu nghĩ ngợi. Khi vào phòng, cô thậm chí không nhận ra vẻ mặt kinh ngạc của Cổ Duyệt và Uông Tình khi thấy cả hai cùng trở về.

"Thời Nhiễm, lấy giúp mình cái khăn tắm."

Dưới ánh mắt sửng sốt của hai người cùng phòng, cô thản nhiên cầm một chiếc khăn đưa cho Úy Thường đang rửa mặt trong nhà vệ sinh.

"…Tớ không phải đang mơ đấy chứ?"

Nhìn cánh cửa phòng tắm đóng lại, Uông Tình lập tức đứng dậy khỏi bàn, túm lấy cánh tay Thời Nhiễm, hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc hai cậu có chuyện gì? Bắt đầu từ khi nào vậy?!"

"Chẳng lẽ tớ nghe nhầm?!"

Cổ Duyệt, người đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, bật dậy như cá chép vượt vũ môn, vẻ mặt như thấy ma: "Công chúa mà cũng nhờ người khác giúp sao? Đây là lần đầu tiên trong ký túc xá đấy! Trước giờ đến tên chúng ta cô ta còn chẳng buồn gọi, thế mà hôm nay…"

"Hai cậu còn về chung nữa! Đừng nói là đã lén lút ở bên nhau nhé?"

Uông Tình trợn mắt: "Này, hai người bắt đầu qua lại từ bao giờ vậy?!"

"……"

Thời Nhiễm liếc về phía nhà tắm, rồi đưa tay day trán: "Chỉ là bạn cùng phòng giúp đỡ nhau thôi, chuyện bình thường mà? Các cậu cũng đừng lúc nào cũng nói về cô ấy như vậy nữa."

Bầu không khí trong phòng chợt lặng đi.

Sau đó, hai tiếng hít khí vang lên.

"Khoan, chẳng phải chúng ta cùng phe sao, Thời tổng?"

"Cậu… bị cô ta thu phục rồi sao?"

Thời Nhiễm thở dài khe khẽ: "Phe phái gì chứ? Chúng ta đều đã trưởng thành rồi, đừng trẻ con như vậy nữa… Và làm ơn, gọi tên tớ đi."

Uông Tình liếc nhìn Cổ Duyệt đang nằm trên giường, hai người trao đổi ánh mắt. Cổ Duyệt lắc đầu, ngã ra giường như thể không muốn tiếp nhận hiện thực này.

Uông Tình mím môi, do dự một chút rồi nói: "Tớ biết cậu là người rộng lượng, khoan dung vô hạn, nhưng Úy Thường ấy, cô ta—"

Cô còn chưa nói xong, Thời Nhiễm đã đoán được, lập tức giơ tay ngăn lại: "Tớ biết các cậu có hiểu lầm với cô ấy. Chúng ta thực ra cũng không quen thân, trước đây tớ cũng cảm thấy cô ấy khó gần, nhưng hôm nay…"

Nhớ đến những chuyện xảy ra tối nay, trong lòng cô bỗng có chút rối loạn. Ánh mắt dao động, cô lúng túng bổ sung: "Sau khi tiếp xúc… tớ thấy cô ấy không hề lạnh lùng như mọi người vẫn nghĩ."

Uông Tình và Thời Nhiễm đứng đối diện nhau bên cạnh cầu thang giường tầng. Khi thấy gương mặt cô thoáng ửng đỏ trong nháy mắt, cô ấy còn tưởng mình hoa mắt, liền dụi mắt, rồi liếc về phía phòng tắm, sau đó ghé sát lại, hạ giọng thì thầm:

"Khoan đã, cậu chưa từng đọc bài bóc phốt 818* về cô ta à? Trước đây, người bạn thân nhất của cô ta chính là vì…"

(*818: Bóc phốt một ai đó trên diễn đàn)

Lời tám chuyện bên tai, Thời Nhiễm chẳng nghe lọt một chữ. Cô rõ ràng đang thất thần, bỗng nhiên nghiêng đầu sang một bên, khiến Uông Tình, người đang ghé sát tai cô nói chuyện, suýt chút nữa chạm mặt cô, giật mình ngả ra sau.

"Có thể hỏi cậu một câu không?"

Thời Nhiễm nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu. Rồi cô bất ngờ nghiêng người về phía trước, chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

"Nếu tớ nhìn cậu thế này, cậu có thấy căng thẳng không?"

Uông Tình dựa lưng vào cầu thang giường, đờ người ra, nhìn gương mặt xinh đẹp sát gần trong gang tấc, hơi thở ấm áp mang theo hương thơm nhẹ nhàng bao phủ, tim cô ấy bất giác đập nhanh hơn.

Cô ấy vội vàng lấy tay che mặt, né sang một bên: "Cậu… cậu làm vậy, ai mà không căng thẳng chứ?!"