Bị Phú Bà Bạn Cùng Phòng Đào Góc Tường

Chương 11

Ánh hoàng hôn kéo dài bóng dáng nàng trên mặt đất, đường cong vòng eo hoàn mỹ càng trở nên tinh tế dưới ánh sáng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc hoàn hảo.

Thời Nhiễm đột nhiên cảm thấy do dự, hơi hối hận vì khi nãy đã đồng ý quá nhanh. Lẽ ra cô nên hỏi trước xem đối phương định đưa cô đi đâu.

Cảm giác đó càng rõ ràng hơn khi cô đứng trước cửa quán bar.

Úy Thường vừa bước xuống xe, tiện tay vuốt lại mép váy. Nhìn thấy Thời Nhiễm đứng đơ ra với dáng vẻ có phần bối rối, nàng hơi nhướng mày: "Cậu chưa từng đến đây sao?"

"Cậu ngoan thật đấy."



Thời Nhiễm đứng lặng một chỗ, không trả lời, xem như ngầm thừa nhận.

Úy Thường quan sát vẻ mặt ngây ngô của cô, bỗng cảm thấy thú vị, khóe môi vẫn giữ chặt suốt cả ngày cuối cùng cũng hơi cong lên: "Xem ra mình chọn đúng chỗ rồi."

Nàng sải bước đi trước, nhưng khi quay đầu lại, phát hiện Thời Nhiễm vẫn còn đứng yên tại chỗ.

"Sao còn đứng đó?" Úy Thường lên tiếng hỏi: "Đừng nói với mình cậu chưa đủ tuổi nhé?"

"......" Thời Nhiễm mím môi, bất đắc dĩ nói: "Sao có thể chưa đủ tuổi chứ."

"Vậy là sợ rồi?"

Úy Thường xoay người, chậm rãi tiến lại gần cô, đôi mắt phượng khẽ cong: "Không sao, nếu sợ thì cứ bám chặt lấy mình."

Thời Nhiễm còn chưa kịp phản bác, đối phương đã xoay người bước vào trong. Cô đứng tại chỗ do dự vài giây, cuối cùng thở dài, nhấc chân đi theo.

Cô không thích những nơi xa hoa ồn ào như thế này. Sau khi bước vào, cảm giác đó càng rõ ràng hơn.

Ánh đèn lấp lánh biến ảo trên trần nhà, tiếng nhạc mạnh đến mức khiến tim cô tê rần, bước chân bất giác nhanh hơn, gần như theo sát Úy Thường từng bước.

"Muốn uống gì?"

Vừa ngồi xuống một bàn ghế dài, Úy Thường liền cầm menu lên gọi đồ. Chợt nhớ ra điều gì đó, nàng bật cười: "Quên mất, chắc cậu không uống được rượu nhỉ?"

Giọng điệu nàng nghe có chút trêu chọc, khiến Thời Nhiễm bỗng dưng cảm thấy như bị coi thường. Dù gì cũng là người trưởng thành, không biết vì sao bỗng nhiên tự tôn lại nổi lên, cô khẽ ho một tiếng: "Bia thì vẫn uống được."

"Oh? Không tệ, còn biết uống bia nữa cơ à?"

"......"

Thời Nhiễm có cảm giác Úy Thường đang châm chọc mình. Đối phương khẽ nhếch môi, liếc nhìn cô một cái đầy ý vị sâu xa, rồi bắt đầu gọi một loạt tên rượu mà cô hoàn toàn không hiểu.

Giọng điệu thành thạo như vậy, xem ra đúng là thường xuyên đến những nơi này để giải trí. Điều này... lại khá khớp với những lời đồn về nàng.

Nghĩ đến những tin đồn về nàng, Thời Nhiễm vô thức ngước mắt lên, liền bắt gặp ánh nhìn của Úy Thường.

Ánh đèn rực rỡ hắt lên đôi mắt trong suốt của cô, ánh nhìn ấy mang theo sự hiếu kỳ dò xét.

Úy Thường khẽ nhướng mày.

Không thể phủ nhận, Thời Nhiễm sở hữu một khuôn mặt đẹp không góc chết. Nhưng lúc này, cô lại đang ngồi ngay ngắn, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học. Điều này khiến khuôn mặt hoàn mỹ ấy có thêm một chút... ngốc nghếch đáng yêu.

"Phụt—"

Úy Thường nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.

Nàng phát hiện đưa Thời Nhiễm đến đây là một quyết định vô cùng sáng suốt. Ít nhất, tâm trạng chán nản của nàng đã dịu đi phần nào. Hơn nữa, "kẻ tốt bụng ngốc nghếch" này cũng không phải quá cứng nhắc, trêu chọc một chút lại rất thú vị.

Rất hợp với cái biệt danh nàng đặt cho cô.

Tiếng cười nhẹ của Úy Thường khiến Thời Nhiễm cảm thấy khó hiểu.

Lúc này, nhân viên phục vụ đã mang đồ uống lên. Nhìn hàng loạt chai rượu đủ màu sắc trên bàn, Thời Nhiễm hơi cau mày: "Nhiều vậy sao?"

"Đây là của cậu." Úy Thường đẩy một ly về phía cô, nói: "Thử xem."

Chất lỏng màu xanh nhạt trong ly liên tục sủi bọt li ti như những viên ngọc trai nhỏ.

Thời Nhiễm cầm ly lên, cúi đầu nhìn một chút, sau đó chậm rãi nhấp một ngụm.

Cô vốn không thích rượu, ngay cả bia cũng chỉ uống trong những buổi tiệc bắt buộc.

Ly cocktail này có vị ngọt dịu, giống như một loại nước trái cây chua ngọt. Nhưng vị giác nhạy cảm của cô vẫn có thể nhận ra chút cay nồng của cồn. Vì vậy, cô chỉ nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống.

"Không thích à?"

Úy Thường tựa lưng vào sofa, ngón tay thon dài cầm ly rượu, ánh mắt lơ đãng nhìn cô.

Thời Nhiễm khẽ lắc đầu.

Úy Thường nhàn nhạt "Ồ" một tiếng, sau đó tự mình uống rượu, không hỏi thêm gì nữa.

"......"

Tiếng nhạc sôi động trong quán bar vẫn vang vọng, nhưng bầu không khí ở góc ghế dài lại trầm xuống.

Lần đầu tiên bước vào một nơi như thế này, ánh mắt Thời Nhiễm lơ đãng quét khắp nơi, thỉnh thoảng thoáng thấy những cảnh tượng thân mật táo bạo trong sàn nhảy, liền vội vàng thu lại tầm nhìn, dừng trên người Úy Thường.

Hôm nay nàng ăn mặc kín đáo hơn mọi khi, không còn quá mức rực rỡ, nhưng ánh sáng dịu dàng mờ ảo nơi sàn nhảy phủ lên gương mặt nàng, lại càng tôn lên nét đẹp lạnh lùng kiêu sa, đủ sức làm người ta mê đắm.

Thấy nàng nhẹ nhàng lắc ly rượu, uống liên tục không chớp mắt như uống nước, Thời Nhiễm nhịn không được nhíu mày, nhắc nhở: "Bớt uống một chút đi, sẽ say đấy."

"Cho nên mình mới cần cậu đi cùng chứ."

Thời Nhiễm: "……"

Thì ra gọi cô tới là để làm chân chạy việc?