Cô bé đó… Sẽ đến tìm hắn để đòi lại công bằng trong ngày hôm nay sao?
Nhìn thấy bài đăng mới nhất của Bạch Tiếu, con ngươi của Kim Thiên Hựu co rút lại, gương mặt lộ vẻ hoảng sợ.
Không thể nào! Cô bé đó đã chết rồi mà! Chính hắn đã tông chết cô bé đó! Làm sao có chuyện cô ta sẽ xuất hiện trước mặt hắn để đòi lại công lý chứ?
Trừ phi…
Trừ phi thứ xuất hiện trước mặt hắn không phải là con người.
Không phải con người! Không phải con người thì chỉ… Chỉ có thể là ma!
Nhưng làm sao có thể như thế được chứ? Trên đời này làm gì có ma? Mà dù có đi chăng nữa tại sao đến tận bây giờ nó mới xuất hiện?
Không lẽ…
Một suy nghĩ đáng sợ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Tên tài khoản của Bạch Tiếu…
"Người dẫn đường xuống địa ngục"
Không lẽ… kẻ đứng sau tài khoản này có liên quan đến địa ngục thật sao? Có thể gọi hồn người chết trở về sao?
Phải rồi! Nhất định là như vậy!
Nghĩ kỹ thì đoạn video bị lộ ra rõ nét đến mức cứ như có người đứng ngay trước mặt hắn quay lại vậy. Ở khoảng cách gần như thế, sao hắn có thể không nhận ra được chứ?
Chắc chắn đối phương đã dùng thủ đoạn thần thông nào đó để có được đoạn video này!
Chỉ cần nghĩ đến điều đó, cả người Kim Thiên Hựu liền lạnh toát, tay chân cũng bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.
Không được! Không thể ngồi chờ chết như thế này!
Dù thứ sắp tìm đến hắn là quỷ dữ hay cảnh sát, kết cục của hắn đều chỉ là cái chết.
Vậy nên, bây giờ phải chạy trốn!
Đúng! Hắn phải trốn!
Trốn ra nước ngoài! Một nơi nào đó mà hắn có thẻ xanh!
Nghĩ đến đây, hắn vội vàng lục tung đồ đạc, cuống cuồng thu dọn hành lý cho đến khi…
Hắn nghe thấy một tiếng cười khe khẽ.
"Ai? Ai đang cười?"
Hắn hoảng loạn nhìn quanh, nhưng xung quanh hoàn toàn trống rỗng, cứ như tất cả chỉ là ảo giác của hắn vậy.
Nhưng… điều đó là không thể!
Rõ ràng hắn đã nghe thấy.
Tiếng cười của một cô bé.
Âm thanh chói tai, ma quái, lạnh lẽo đến rợn người.
Không thể nào! Chẳng lẽ… nó thật sự đến rồi sao?
Hai bàn tay Kim Thiên Hựu đổ đầy mồ hôi. Hắn lập tức chộp lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, căng thẳng nhìn khắp xung quanh.
Dù không có gì chứng minh vũ khí vật lý có thể chống lại ma quỷ, nhưng có dao trong tay ít ra cũng khiến hắn yên tâm được phần nào.
Thế nhưng…
Không có gì xảy ra cả.
Qua một lúc lâu, ngay cả một bóng ma cũng không xuất hiện.
Điều này khiến hắn dần thả lỏng một chút.
Nhưng Kim Thiên Hựu không ngờ rằng, giống như đoạn video trước đó, tất cả hành động của hắn vừa rồi đều bị ghi lại rõ ràng và đăng lên trang cá nhân của Bạch Tiếu.
"Đệt! Đó thật sự là Kim Thiên Hựu!"
"Sao anh ta lại trông như sắp phát điên đến nơi vậy?"
"Tiếng cười ban nãy đáng sợ quá… đừng có nói với tôi là có… Thật sự có ma nha?"
"Tôi tin là có ma! Nếu không thì khi chết đi con người chỉ là hư vô, chẳng phải đáng sợ hơn sao?"
Dân mạng thi nhau bàn tán sôi nổi và chẳng ai nhận ra rằng, trong khi họ trò chuyện thì niềm tin về sự tồn tại của ma quỷ trong lòng họ ngày càng mạnh hơn.
Cũng vì sự cộng hưởng đó…
Không khí cũng trở nên lạnh lẽo lạ thường.
Nhiệt độ trong phòng đột nhiên giảm xuống vài độ khiến Kim Thiên Hựu run lên bần bật.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Trên đời này không có ma… Không có thứ gì gọi là ma cả!"
Dù tự nhủ như thế, nhưng cảm giác lạnh lẽo bao quanh vẫn khiến thần kinh của hắn căng như dây đàn.
Bởi vì, bất kỳ ai cũng có thể nhận ra rằng, không khí giờ phút này thật sự quá mức bất thường.
…
“Cọt kẹt… cọt kẹt… cọt kẹt…”
Bỗng nhiên, có tiếng giày da giẫm lên sàn gỗ, phát ra những âm thanh nặng nề, chậm rãi.
Kim Thiên Hựu hoảng sợ ngẩng đầu lên.
Ở cửa ra vào, một bóng người nhỏ bé vừa lướt qua.
Hắn trừng lớn mắt, cả người run lên bần bật.
Hắn không nhìn nhầm đấy chứ?
Không! Hắn không thể nào nhìn nhầm được!
Vừa rồi ở trước cửa… Có phải là hình bóng của một cô bé vừa đi ngang qua không?
Hắn lập tức cấu mạnh vào mu bàn tay mình, cố gắng kìm nén cơn sợ hãi đang trào dâng.
Rồi chầm chậm, hắn bước đến gần cửa.
Một bước… hai bước… ba bước…
Cuối cùng, hắn dừng lại. Ánh mắt đầy hoảng loạn nhìn xuống sàn nhà trước cửa.
Dấu chân.
Những dấu chân nhỏ bé.
Không phải ảo giác của hắn. Vậy là rõ ràng vừa rồi có một cô bé đi qua đây!
Không chỉ vậy, dấu chân đó còn loang lổ vệt máu, khiến không khí xung quanh bốc lên mùi tanh tưởi nồng nặc.
"Ực…"
Hắn nuốt nước bọt, run rẩy xoay đầu nhìn theo hướng dấu chân kéo dài. Đó là… Hướng phòng tắm.
Nó ở trong đó sao?
Lý trí của hắn không ngừng gào thét bảo hắn phải chạy trốn, phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Nhưng cơ thể hắn vẫn vô thức tiến về phía đó, tay siết chặt lấy cán dao.
Phải rồi! Không thể bỏ chạy!
Cô bé đó chỉ là một con ma!
Một con ma hư ảo mà thôi!
Đây không phải là thành phố nơi vụ án xảy ra, thậm chí còn chẳng gần đó chút nào. Đây chỉ là một trong số rất nhiều căn nhà của hắn.
Điều đó có nghĩa là nếu hắn bỏ chạy bây giờ, dù có trốn đến chân trời góc bể thì nó vẫn có thể đuổi theo.
Đến lúc đó, cuộc sống của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy hoại!
Vậy thì chi bằng bây giờ đi kiểm tra một chuyến? Biết đâu có thể lợi dụng vũ khí trong tay để phản sát đối phương!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kim Thiên Hựu ánh lên vẻ điên cuồng.
Nhưng cũng khó trách, bởi lẽ hắn ta không còn lựa chọn nào khác. Đã không còn đường lui thì chỉ có thể liều mạng, dù điều đó có vẻ chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Chậm rãi, hắn đẩy cửa phòng tắm ra.
Trước mắt vẫn là khung cảnh quen thuộc.
Vẫn chẳng thấy bóng dáng ai, ngay cả một cái bóng ma cũng không có, ngoại trừ những dấu chân in hằn trên sàn nhà...
Sắc mặt Kim Thiên Hựu trầm xuống, nhìn chằm chằm vào những dấu chân ấy. Chúng kéo dài đến trước bồn rửa mặt rồi đột ngột biến mất.
Tại sao lại biến mất?
Hắn nhìn vào chiếc gương trước mặt, hình ảnh phản chiếu của chính hắn hiện rõ trong gương, trong đầu bắt đầu suy nghĩ bâng quơ.
Đúng lúc đó, hình ảnh trong chiếc gương đột nhiên biến đổi.
Một cô bé xuất hiện phía sau hắn ta, khuôn mặt vô cảm cùng với làn da trắng bệch.
Cô bé lạnh lùng nhìn chằm chằm vào lưng hắn, chậm rãi vươn đôi tay nhỏ nhắn, trắng bệch như thể muốn túm lấy hắn ta.
Cảnh tượng bất ngờ khiến Kim Thiên Hựu giật bắn mình. Hắn quay phắt lại theo phản xạ, đồng thời vung mạnh con dao gọt trái cây trong tay.
Vụt! Vụt! Vụt!
Con dao cắt ngang không khí, nhưng chẳng chạm vào gì cả.
Sau lưng hắn ta làm gì có ai? Đừng nói là cô bé đó, đến cả một bóng người cũng chẳng có.
Nhưng không thể nào! Rõ ràng hắn ta vừa nhìn thấy...
Kim Thiên Hựu rùng mình. Một suy nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu.
Cô bé đó, hắn nhìn thấy trong gương.
Mặc dù trông như đứng ngay sau lưng hắn, nhưng cũng có thể là cô bé ấy chỉ tồn tại trong gương.
Phải rồi! Đó chỉ là một con ma! Một thực thể hư vô, hoàn toàn chỉ có thể trú ngụ trong gương!
Vậy nên...
Còn chưa kịp suy nghĩ thêm, Kim Thiên Hựu đã cảm nhận rõ ràng có một đôi tay nhỏ bé, lạnh lẽo siết chặt lấy cổ chính mình từ phía sau.