Bệnh Kiều Điên Loạn! Bảo Bối Phạm Gia Pháp Bị Phạt Diện Bích

Chương 12: Bảo bối không muốn bị tôi ăn sao?

Khi Khương Ấu xuất hiện, ông ta thực sự thầm mặc niệm cho cô.

"Hoắc tiên sinh." Khương Ấu đứng bên cửa sổ xe, cúi đầu, hai tay siết chặt vạt áo, giọng nói vì sợ hãi mà run rẩy.

"Lên xe."

Giọng điệu của Hoắc Hách Thần rất bình tĩnh, nhưng trong sự bình tĩnh đó lại ẩn giấu cơn giận dữ như cơn bão sắp ập đến.

Khương Ấu lập tức căng thẳng, giống như một chú thỏ nhỏ bị kinh sợ, đôi mắt càng thêm hoe đỏ.

Cô ngoan ngoãn lên xe.

Thế nhưng, không gian chật hẹp trong xe lại càng khiến cô cảm thấy hoảng loạn, không biết phải làm sao.

"Xin lỗi Hoắc tiên sinh, tôi… tôi đã đến muộn."

Vừa mở miệng, cô đã chủ động xin lỗi.

Cô không đưa ra bất kỳ lý do nào, bởi vì lúc này bất kỳ lời biện minh nào cũng chỉ khiến người đàn ông này càng thêm tức giận.

Nói xong, cô căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, lặng lẽ chờ đợi sự trừng phạt và phán quyết của anh.

"Ngồi lên đây." Hoắc Hách Thần chỉ nhẹ nhàng vỗ lên đùi mình.

"Vâng… Hoắc tiên sinh."

Khương Ấu run rẩy làm theo, cẩn thận ngồi lên đùi anh.

Gần như ngay lập tức, hai bàn tay lớn của anh siết chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Anh kề sát bên tai cô, tiếng cười trầm thấp mang theo sự áp chế đầy nguy hiểm: "Ha, tiểu Ấu của chúng ta dạo này càng ngày càng không ngoan rồi, sao hả? Cảm thấy mình có thể cứng cánh bay đi, muốn chống đối tôi à?"

"Không… không có."

Giọng Khương Ấu yếu ớt, còn mang theo vài phần uất ức.

"Không có?" Hoắc Hách Thần đột nhiên cười lạnh: "Bảo bối của tôi bây giờ còn biết nói dối nữa sao? Đây là lỗi của tôi, không dạy dỗ em cho tốt."

Giọng nói của anh càng lúc càng lạnh lẽo: "Bây giờ tôi sẽ cho em biết, dám chống đối tôi thì sẽ có hậu quả gì!"

Nói rồi, tấm ngăn giữa hàng ghế trước và sau dần dần nâng lên.

Cơn bão này, cuối cùng cũng không thể tránh được.

"Ưm…"

Trong không gian chật hẹp, Khương Ấu không còn đường thoát.

Cô giống như một chú thỏ nhỏ mắt đỏ sắp bị nuốt chửng, theo bản năng vùng vẫy, nhưng lại bị người đàn ông kìm chặt, không chút lơi lỏng.

Ngón tay lạnh lẽo đeo ngọc bạch của anh ma sát lên bờ môi nhỏ của cô, mang theo sự bệnh hoạn cùng tiếng cười khẽ.

"Bảo bối không muốn bị tôi ăn sao?"

"Nếu vậy, hình phạt sẽ còn nghiêm khắc hơn đấy. Tôi thấy em không muốn ra ngoài nữa rồi!"

"Bảo bối, nói đến đây… chẳng phải cái tầng hầm kia hợp với em hơn sao?"

Không! Cô không muốn quay lại tầng hầm đó!