Cậu nghiêm túc nhìn quanh lớp học mới của em, ánh mắt dò xét từng thứ một, như thể muốn kiểm tra xem nơi này có đủ an toàn hay không.
Nhưng khi vào đến cửa lớp, cậu chưa kịp nói gì thì Thiên Vũ đã buông tay cậu ra, đôi mắt sáng rực khi nhìn thấy những bạn nhỏ cùng trang lứa đang chơi đùa trong lớp.
“Bạn ơi!” Cô bé phấn khích kêu lên, nhỏ xíu chạy về phía những món đồ chơi đầy màu sắc.
Nhưng vừa mới bước được hai bước, cổ tay bé nhỏ đã bị nắm chặt lại.
Thiên Vũ quay đầu, thấy Duy An đứng ngay phía sau, gương mặt cậu bé tám tuổi thoáng trầm xuống, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô bé.
Cậu cúi xuống, giọng nói có chút không vui:
“Đi đâu?”
Thiên Vũ ngơ ngác chỉ về phía các bạn nhỏ, mắt long lanh chớp chớp.
“Em chơi với bạn…”
Nhưng cậu bé không buông tay.
Duy An kéo em về phía mình, giọng nói chậm rãi nhưng vô cùng chắc chắn:
“Không được.”
“Nhưng mà…”
“Em chỉ chơi với anh.”
Thiên Vũ không hiểu lắm, chỉ biết rằng bàn tay anh An rất ấm, rất quen thuộc. Cuối cùng, cô bé ngoan ngoãn gật đầu.
Những bạn nhỏ khác chạy nhảy vui vẻ, nhưng Thiên Vũ chỉ đứng bên cạnh Duy An, đôi tay nhỏ xíu vẫn bị cậu nắm chặt.
Nhưng khi Trịnh Duy An vừa bước ra khỏi cổng trường để đi học, Lâm Thiên Vũ lập tức quên luôn lời dặn của cậu.
Cô bé ba tuổi đứng nhìn theo bóng lưng anh một lát, sau đó vừa quay đầu lại đã bị những món đồ chơi sặc sỡ và những bạn nhỏ cùng trang lứa thu hút ngay.
Đám trẻ con mới ba tuổi vốn dĩ rất dễ hòa đồng. Chỉ cần một món đồ chơi, một câu nói đơn giản là có thể chơi cùng nhau cả ngày.
“Bạn ơi, mình chơi chung nha!”
Một bé gái tóc buộc hai bên chìa ra một con búp bê nhỏ, vui vẻ nhìn Thiên Vũ.
Cô bé chớp chớp mắt, không hề do dự mà gật đầu ngay:
“Ừm!”
Chỉ trong chớp mắt, Lâm Thiên Vũ đã hòa vào nhóm bạn nhỏ. Bọn trẻ cười đùa, chuyền đồ chơi cho nhau, chạy nhảy khắp lớp, dường như quên mất chuyện lúc nãy.
Lúc này, trong lòng cô bé hoàn toàn không còn nhớ đến ai đó vừa mới nắm chặt tay mình, cũng không nhớ đến lời dặn “chỉ được chơi với anh.”
Chỉ mới nửa tiếng trôi qua, Lâm Thiên Vũ đã có rất nhiều bạn mới.
Không hề biết rằng, ở một nơi khác, Trịnh Duy An đang ngồi trong lớp học tiểu học của mình, nhưng đầu óc thì lại không thể tập trung được.
Cậu cứ cảm thấy… có gì đó không ổn.