Trên chiến hạm McCarthy, đẳng cấp được phân chia nghiêm ngặt. Dù đều là quản lý khu vực, quyền hạn của họ cũng không hề giống nhau. Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận quy tắc này, kể cả Giang Nhiên. Nhưng hôm nay, quy tắc đó đã bị phá vỡ.
Không ai trong số các quản lý khác lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát câu bằng ánh mắt kỳ lạ, liên tục liếc nhìn qua lại giữa cậu và vị quan chức đang ngồi ở vị trí cao nhất.
Quan hệ giữa Giang Nhiên và Sigriel vốn không phải là bí mật. Rất nhiều người biết, chỉ là vì một số lý do mà không ai dám trực tiếp đem ra bàn tán.
Là thanh kiếm sắc bén nhất từng nằm trong tay Đế quốc, sau khi chiến tranh kết thúc, như một phần thưởng, hoàng thất đã ban cho hắn ta vô số thứ. Và trong số những phần thưởng đó, còn có một vị hôn thê xinh đẹp nhưng đầy gai nhọn.
Thế nhưng, vị thiếu gia dòng bên nhà họ Giang này dường như vô cùng bất mãn với cuộc hôn nhân này. Sau một trận náo loạn, cả hai mỗi người một ngả.
Nhưng ai mà ngờ được, nhà họ Giang vốn không dám đắc tội với vị sát thần này. Khi biết hắn nhận lệnh từ Đế quốc, họ đã ngay trong đêm thu dọn hành lý, đưa cả cậu thiếu gia dòng bên này lên chiến hạm, ý đồ trong đó không cần nói cũng rõ.
Ánh mắt của những người xung quanh thẳng thắn và đầy ẩn ý, mang theo sự trêu chọc dính dớp khiến Giang Nhiên cảm thấy ghê tởm.
Cậu như ngồi trên đống lửa, chỉ có thể cúi đầu tránh đi ánh mắt của những người xung quanh. Khi đang thất thần nhìn chằm chằm vào tài liệu trong tay, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên bên tai:
"Đừng lơ đãng."
Giang Nhiên không đáp lại, chỉ im lặng siết chặt tập tài liệu trong tay.
Sáng nay, khu vực trung tâm đã xảy ra một cuộc bạo động, vài vật thí nghiệm thậm chí còn trốn thoát. Mặc dù cấp trên đã xử lý kịp thời, nhưng hậu quả để lại không hề nhỏ. Điều quan trọng nhất là, một mẫu vật thí nghiệm đã biến mất không dấu vết.
Là quản lý cấp thấp của khu B, Giang Nhiên là người có thông tin kém nhất ở đây, đến tận bây giờ mới biết chuyện này.
Cuộc họp chỉ vừa mới bắt đầu, vậy mà đám quản lý đã tranh cãi ầm ĩ.
"Những thứ đó không phải đã mất hoạt tính từ lâu rồi sao? Rời khỏi thiết bị cung cấp của khu trung tâm, đáng lẽ chúng không thể tồn tại quá lâu ở bên ngoài chứ?"
"Nói vậy cũng không đúng, năm đó chẳng phải mọi người đã tận mắt chứng kiến lũ quái vật kia rồi sao? Nhỡ đâu vẫn còn sót lại thì sao?"
"Sợ cái gì? Chẳng qua chỉ là một phôi thai đã mất hoạt tính thôi, làm sao có thể sống lại được? Dù có sống lại thì cũng chỉ là tàn tạ giãy chết mà thôi."
Vật liệu đặc biệt dùng trong Kế hoạch "Tạo Thần" vốn là một bí mật không còn quá xa lạ trên McCarthy. Thứ bị mất có thể gây ra hậu quả lớn hoặc cũng có thể không ảnh hưởng gì.
"Hừ, năm đó đã điều bao nhiêu người đến khu trung tâm chỉ vì vài vật thí nghiệm, vậy mà vẫn có thể gây ra chuyện như thế này? Các người dùng thuốc đến ngu cả đầu rồi sao?"
Người nói câu này là chàng trai đến từ Khu A. Xuất thân của hắn ta không tệ, lên McCarthy hoàn toàn chỉ vì tò mò. Cũng chính vì có chỗ dựa vững chắc, nên tính khí hắn lúc nào cũng nóng nảy, mở miệng ra là toàn những lời đắc tội với người khác.
Thứ thuốc mà hắn nhắc đến chính là một trong những sản phẩm của kế hoạch "Tạo Thần", được chiết xuất từ những "vật liệu" đặc biệt. Không ít người trên con tàu này, bao gồm cả các quản lý đang ngồi đây, đều đã từng sử dụng thứ đó. Thậm chí, có tin đồn rằng ngay cả vị chấp hành quan của họ cũng không phải ngoại lệ.
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời đã lập tức bị công kích. Cả phòng họp bùng nổ thành một mớ hỗn loạn.
Giang Nhiên không nghe hiểu được toàn bộ cuộc tranh luận, nhưng cậu vẫn lờ mờ bắt được vài từ khóa từ những lời cãi vã đó.
"Yên lặng."
Sigriel quét mắt nhìn một vòng các quản lý khu vực đang tranh cãi, rồi ra lệnh dứt khoát:
"Từ giờ trở đi, tất cả các khu vực phong tỏa, không được lơ là cảnh giác."
Cuộc họp khẩn cấp kết thúc nhanh chóng. Phản ứng của các cấp cao ngồi đây không giống nhau, nhưng Giang Nhiên không rảnh quan sát họ, vì cậu đã bị giữ lại riêng.
Người đàn ông đứng quay lưng về phía cậu. Bộ quân phục đen thẳng tắp càng tôn lên vóc dáng cao gầy của hắn. Có lẽ do mang chút dòng máu lai, đường nét lông mày và gò má của hắn sâu hơn người bình thường, không cười thì luôn toát ra vẻ lãnh đạm, xa cách.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Sigriel thu lại quang não, xoay người nhìn về phía thiếu niên đang ngồi sau lưng mình.
Thiếu niên tóc đen da trắng vẫn cúi đầu, sắc mặt uể oải, giọng nói cũng có chút nghèn nghẹn:
"Chuyện trước đây tôi đã xin lỗi rồi, rốt cuộc anh còn muốn gì nữa?"
Ánh mắt Sigriel khẽ dao động, hắn cúi người định lại gần, nhưng dường như quên mất rằng với mối quan hệ hiện tại của cả hai, hành động thân mật như vậy hoàn toàn không thích hợp.
Thiếu niên vốn đã căng thẳng, nay bị động tác bất ngờ của hắn dọa sợ, theo bản năng muốn lùi lại tránh né. Trong cơn hoảng loạn, cậu mất thăng bằng, ngã nhào về phía sau.
Sigriel cũng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Phản xạ của cơ thể nhanh hơn suy nghĩ, gần như vô thức, hắn bước lên trước một bước, lập tức nắm lấy cánh tay thiếu niên, hơi dùng sức kéo một cái liền đưa cậu vào trong lòng mình.
Bất ngờ va vào l*иg ngực rắn chắc của người trước mặt, chóp mũi thiếu niên đau nhói, cậu khẽ rên lên một tiếng. Cơn đau khiến nước mắt sinh lý tràn ra, thấm ướt hàng mi dài cong tựa cánh quạt.
Vị Chấp Hành Quan luôn điềm tĩnh và kiềm chế nay lại lộ ra vẻ bối rối hiếm thấy, cẩn thận nâng khuôn mặt thiếu niên lên.
Ánh đèn phía trên chiếu xuống chói mắt, buộc cậu phải ngửa đầu. Đôi mắt hoe đỏ, hàng mi ướŧ áŧ dính thành từng cụm, cả khuôn mặt trắng bệch đến mức gần như trong suốt.
Sigriel hạ tầm mắt, đầu ngón tay không kiềm được mà khẽ chạm vào vết xước trên má thiếu niên.
Thiếu niên này quả thật quá mức xinh đẹp, đâu đâu cũng trắng trẻo nõn nà, vậy nên vết thương kia lại càng trở nên chói mắt, như một vết rạn trên miếng ngọc hoàn mỹ.
Chỉ có điều, vết thương nhỏ nhoi ấy không chỉ khơi dậy sự lo lắng trong lòng hắn, mà còn khuấy động một thứ cảm xúc mơ hồ, khó gọi thành tên.
Nếu không có thân phận quản lý làm chỗ dựa, e rằng khi bước chân vào B khu, thiếu niên sẽ bị nuốt chửng đến mức không còn lại cả xương cốt.
Bầy sói bao vây tứ phía, một con cừu khoác lên mình lớp da sói có thể che giấu được bao lâu?
Ánh mắt của Sigriel ngày càng u tối. Hắn buông đầu ngón tay ra, nhẹ giọng nói với người trong lòng:
"Xin lỗi."
Giang Nhiên giận dữ trừng hắn:
"Buông tôi ra!"
Cậu đưa tay định đẩy vai người đàn ông, nhưng ngược lại lại bị hắn nắm chặt cổ tay.
Những ngón tay của vị đại nhân Chấp Hành Quan bọc trong lớp găng tay đen ấn nhẹ lên cổ tay thiếu niên, đè xuống phần da thịt trắng mềm đến mức lõm vào.
Hơi ấm từ thiếu niên truyền qua lớp găng tay mỏng, ánh mắt của Sigriel ngày càng trở nên thâm trầm, bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong lại cuộn trào sóng ngầm.
Rõ ràng cậu không muốn nhắc lại chuyện trước đây. Sigriel nhìn thấy sự tức giận trong mắt Giang Nhiên mà không nói gì, một lúc sau mới như thể thỏa hiệp mà buông tay.
Vừa được tự do, Giang Nhiên lập tức lùi về phía sau, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với hắn.
Tranh thủ trước khi đối phương kịp lên tiếng, cậu liền giành thế chủ động:
"Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây."
Cậu muốn nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại vô nghĩa này. Ánh mắt của Sigriel quá nguy hiểm, rất dễ khiến cậu nhớ lại một số ký ức không muốn đối mặt.
Nhưng điều khiến cậu không ngờ tới nhất chính là, vị tổng quản lạnh lùng, vô cảm của chiến hạm McCas lại có thể nói ra những lời như vậy với cậu.
"Nếu cậu không muốn ở lại khu B nữa, tôi có thể điều cậu rời khỏi đó."
Khoảnh khắc ánh mắt xám lạnh của người đàn ông chạm vào mắt mình, Giang Nhiên lập tức nhận ra đối phương không hề nói đùa.
Sau một thoáng sững sờ, cậu nhanh chóng nhớ đến thiết lập nhân vật của mình.
Thế là khóe môi cậu khẽ nhếch lên, đôi mắt sáng màu thoáng hiện vẻ bỡn cợt, hoàn hảo nhập vai một thiếu gia tính khí xấu:
"Sao đây? Ngài Chấp Hành Quan của chúng ta định mở đường cho vị hôn thê cũ à?"