Căn hộ nằm ở tầng áp mái, càng lên cao, tầm nhìn càng thoáng đãng.
Vân Thâm dẫn cô vào nhà, vừa dùng vân tay mở khóa cửa, vừa nói:
"Mật mã là sáu số sáu, nếu không thích thì đổi."
Ôn Dữu lặng người.
Mật mã này mà không đổi, tối nay cô cũng không dám ngủ yên.
Đúng là phong cách của học trưởng, hoàn toàn dựa vào sự gan dạ để tồn tại.
Thay giày bước vào, trước mắt cô là một phòng khách rộng lớn đến kinh ngạc. Nội thất mang phong cách tối giản, lạnh lùng nhưng đắt giá, càng khiến không gian trông rộng hơn.
Cô đảo mắt đánh giá sơ qua, trong lòng nhẩm tính—cả giá nhà lẫn nội thất, có khi bốn mươi triệu cũng chưa chắc mua nổi.
Nghĩ đến chuyện còn chưa bàn bạc tiền thuê với anh, cô bất giác siết chặt túi tiền của mình.
Đúng lúc đó, điện thoại của Vân Thâm vang lên, là cuộc gọi từ nhóm nghiên cứu trong công ty.
Anh dặn cô cứ đi xem qua nhà, hai phòng ngủ phụ muốn chọn phòng nào cũng được, rồi đi ra ban công để nghe máy.
Ôn Dữu mang đôi dép lê nam rộng đến hơn bốn size, bắt đầu tham quan từ phía bắc. Cô xem qua bếp, phòng ăn, phòng khách phụ thứ hai, phòng làm việc, cả phòng gym, cuối cùng mới đến khu sinh hoạt chính.
Cô đẩy một cánh cửa gỗ óc chó chắc chắn, bước vào một phòng ngủ rộng rãi hướng về phía nam.
Bàn đầu giường và bàn làm việc kiểu treo trên tường gần như không có đồ cá nhân, khiến cô nghĩ đây chỉ là một phòng ngủ phụ xa hoa mà thôi.
Cô chậm rãi quan sát kỹ hơn, cho đến khi bước vào khu vực sâu nhất trong phòng, phát hiện nơi này có một phòng để đồ dạng walk-in cực lớn.
Từ góc độ của cô, có thể thấy một phần tủ quần áo đang mở, bên trong treo vài chiếc áo khoác nam.
Tim Ôn Dữu bỗng thắt lại—đây là phòng ngủ chính của Vân Thâm.
Nhận ra mình đang đứng nhầm chỗ, cô lập tức xoay người rời đi.
Nhưng ngay khi vừa quay lại, ánh mắt cô chạm phải một đôi mắt đen sâu thẳm.
Cái nhìn của anh điềm tĩnh, hàng mày khẽ nhướn lên, ánh mắt có chút ý vị khó đoán khi nhìn cô.
Trên áo khoác đen của anh có vệt trắng mờ nhạt, chắc là do vô tình chạm vào đâu đó trên ban công khi nghe điện thoại.
Vân Thâm trở về phòng thay quần áo.
Và rồi—
Anh bắt gặp cô đang ở trong phòng ngủ của mình, lén lút nhìn đông nhìn tây, còn đưa tay sờ soạng khắp nơi.
Ôn Dữu hít sâu một hơi.
Tuyệt đối không thể để anh hiểu lầm cô cố tình vào đây. Nếu không, cô thành loại người gì chứ?
Trong tình huống này, cách duy nhất là tiếp tục giả vờ ngây thơ, làm như chẳng hề hay biết.
"Phòng này đẹp thật đấy." Cô tỏ vẻ tự nhiên, lảng tránh khỏi khu vực phòng để đồ, tiếp tục đi loanh quanh xem xét.
Vân Thâm vẫn đứng nguyên tại chỗ, một tay đút túi, nhướng mày nhìn cô:
"Đẹp ở điểm nào?"
Ôn Dữu vừa lúc đi đến mép giường, thuận miệng đáp:
"Giường rất ổn."
Để diễn trọn vai cô nàng vô tư, cô còn cúi xuống sờ tấm ga trải giường màu xám đậm, gật gù:
"Mượt ghê."
Sau đó, cô dứt khoát ngồi xuống mép giường, như đang thử độ đàn hồi của nệm, nhún lên nhún xuống rồi hài lòng nhận xét:
"Thoải mái thật."
Sợ làm bẩn giường anh, cô chỉ dám ngồi ở mép một lúc rồi nhanh chóng đứng lên.
Nhưng dù gì cũng là trước mặt chủ nhà, mà cô lại vừa thản nhiên ngồi xuống giường anh.