Ôn Dữu từ chối: "Không cần đâu, bạn em đến đón rồi."
Họ ngồi cạnh cửa sổ, ngoài kia là dòng xe cộ tấp nập. Ánh mắt Ôn Dữu lướt qua cửa kính, bất giác nhìn thấy một chiếc SUV đen tuyền quen thuộc vừa đỗ lại ven đường.
Land Rover Range Rover bản kỷ niệm năm năm.
Diêu Hạo Thần cũng chú ý đến chiếc xe sang trọng nổi bật kia. Hắn thoáng khựng lại, có vẻ tò mò không biết trên xe là vị đại gia nào.
Chỉ một lát sau, hắn thu hồi ánh mắt, tiếp tục chủ đề khi nãy:
"Bạn nam hay bạn nữ?"
Ôn Dữu không ngờ anh ta mới rời đi chưa được mười lăm phút đã đến. Đúng lúc này, điện thoại cô rung lên báo có tin nhắn. Vừa nhắn tin trả lời, cô vừa đáp:
"Bạn nam."
Diêu Hạo Thần càng lúc càng nhiều chuyện:
"Không phải bạn trai em đấy chứ?"
Ôn Dữu cau mày: "Tất nhiên là không."
Hắn bật cười, ánh mắt lại liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, kín đáo quan sát xung quanh, đồng thời hỏi cô:
"Em thích ăn món gì? Cuối tuần này rảnh không?"
Dưới bóng cây, chiếc xe đen im lặng đỗ đó, động cơ đã tắt.
Ôn Dữu hiểu rõ tính cách của Vân Thâm. Nếu đã đến nơi, anh tuyệt đối sẽ không chủ động gọi cô mà chỉ kiên nhẫn chờ cô tự qua.
Nhưng lần này, cô không nhúc nhích.
Có lẽ vì cuộc gặp mặt này quá khó chịu, khiến một phần tâm lý hiền lành vô hại của cô cũng nổi lên chút phản kháng.
Cô cầm lấy điện thoại, tốc độ tay còn nhanh hơn suy nghĩ. Trong chớp mắt, dòng tin nhắn đã được gửi đi:
"Học trưởng, anh có thể ra đây một chút không? Em đang bị ép xem mắt, cần trợ giúp gấp!"
Vừa gửi xong, cô đã hối hận.
Định nhắn tiếp để giải thích rằng cô chỉ muốn mượn danh anh, không có ý gì khác.
Nhưng chưa kịp gõ xong, ngoài cửa sổ, cửa ghế lái chiếc xe đen mở ra. Một bóng dáng cao ráo, thẳng tắp bước xuống.
Góc nghiêng của anh tuấn tú đến sắc nét, như một bức tranh được vẽ tỉ mỉ, mang theo vẻ lạnh lùng, không che giấu sự sắc bén.
Người đàn ông khoác chiếc áo măng tô đen dài, vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp. Bước chân anh ung dung nhưng lại toát ra khí thế áp đảo, chậm rãi tiến về phía quán cà phê.
Đôi mắt sâu thẳm ánh lên chút kiên nhẫn còn sót lại. Từ khoảng cách mười mét, anh bắt gặp ánh mắt của Ôn Dữu qua lớp kính.
Vân Thâm dừng bước, đứng giữa ranh giới của bóng cây và ánh mặt trời, đôi môi mỏng khẽ động, không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình nói với cô:
"Còn không ra?"
Trong quán cà phê, Ôn Dữu lập tức đứng dậy, nhìn Diêu Hạo Thần:
"Bạn em đến rồi, em đi trước."
Vân Thâm tuy đã xuống xe, nhưng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không tiến thêm bước nào.
Vân Thâm đứng cạnh xe dưới tán cây, ngay vị trí mà ai trong quán cà phê cũng có thể nhìn thấy, rõ ràng cho thấy anh đang đến đón người.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, khuôn mặt góc cạnh đầy sắc nét, cả người toát lên vẻ lạnh lùng, xa cách. Dưới ánh nắng len lỏi qua tán cây, bóng anh hắt xuống, tạo nên một sự hòa quyện giữa sự sắc sảo và trầm ổn, còn thu hút ánh mắt hơn cả chiếc xe phía sau.
Mãi đến lúc này, Diêu Hạo Thần mới chợt nhận ra người đàn ông đó đến đón Ôn Dữu.
Hắn "vô tình" vuốt nhẹ cổ tay áo, sau đó kéo lên, sắc mặt có chút thay đổi.